Chương 3: Hắn ăn cứt thì hắn chính là chó

Nhân viên phục vụ mỉm cười đồng ý dẫn chú Golden Retriever đi tắm.

Trước giờ cô chưa từng thấy con chó đực nào vẫn còn “nguyên kiện”, nên có thể chắc chắn đây là lần đầu tiên con Golden này được đưa tới đây.

“Bên em sẽ lập một hồ sơ cho thú cưng của anh, tiện cho việc khám bệnh và tra cứu sau này. Xin hỏi thú cưng của anh tên gì ạ?”

Ngay lập tức, Nhan Quân Diệp giơ chân che kín đôi tai chó của mình. Cậu không biết người đàn ông kia có thấy mất mặt không, chứ riêng cậu thì đúng là không còn mặt mũi nào để nghe cái tên đó nữa.

Thường Du rõ ràng chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác.

Khóe môi anh ta cong lên, trông dịu dàng ấm áp, nhưng Nhan Quân Diệp lại thấy rõ sau nụ cười ấy là một đống mưu mô gian trá.

“Nó tên là Tiểu Thổ, hôm nay mới được gửi đến. Trước giờ nó vẫn gọi thế, tôi cũng ngại đổi tên khác.”

Nhan Quân Diệp: “……”

——Đồ khốn, rõ ràng là cái tên nông cạn quê mùa này do anh cố tình đặt, còn giả vờ cái gì chứ?!

Cậu tức đến nỗi má phồng to lên. Trong khi đó, cô nhân viên vừa gõ máy vừa khen:

“Anh chu đáo thật đấy.”

Thường Du còn cố tình liếc mắt nhìn về phía “Tiểu Thổ”, cười đáp lại:

“Đương nhiên rồi.”

Nhan Quân Diệp: “…… Hừ.”

Cậu đã hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng. Thôi thì hưởng thụ cái cuộc sống chó mèo lười biếng này, đến tắm cũng chẳng cần tự làm.

Trong lúc chờ đợi, Thường Du cũng không rảnh rỗi.

Vị hôn thê kia là do mẹ anh — Lạc Mai — chọn cho.

Mới đây, khi Lạc Mai thông báo đã định hôn ước, anh lập tức cho trợ lý liên hệ với vị hôn thê Trương Dao.

Gia đình Trương Dao biết rõ chuyện Lạc Mai mắc bệnh tâm thần, anh bảo cô ta đừng coi là thật, trả lại sính lễ, thế nhưng Trương Dao sống chết không chịu.

Cô ta còn hùa với Lạc Mai, rùm beng tin tức sắp kết hôn khắp nơi.

Nếu Trương Dao đi tìm người đàn ông khác thì càng hợp ý anh, anh sẽ dễ dàng phủi sạch quan hệ, khẳng định mình còn độc thân.

Cho dù lời “Tiểu Thổ” nói chưa chắc đáng tin, nhưng kiểm chứng một lần cũng không mất gì.

Anh sai trợ lý tìm quản lý của khu dân cư để điều tra camera, chú ý đặc biệt những góc khuất.

Ngoại tình thì đương nhiên phải lén lút ở chỗ kín. Nhưng đáng tiếc, khu Kim Đỉnh lại chẳng có góc chết nào cả.

Xử lý xong, Thường Du nghĩ tới chuyện “Tiểu Thổ” bị gửi đến đột ngột, trong nhà chẳng có gì chuẩn bị.

Anh ghé cửa hàng thú cưng mua một loạt đồ cần thiết cho chó.

Tiền bạc với anh không thành vấn đề, cái gì cũng chọn loại đắt nhất.

Đồng thời anh còn muốn thử xem khoảng cách có ảnh hưởng gì tới năng lực đọc tâm hay không.

Tốt nhất là có, chứ nếu không thì cái đầu anh chẳng bao giờ được yên tĩnh, sớm muộn gì cũng phát điên.

Quả nhiên, khi bước ra xa khoảng mười mét, cái giọng lải nhải trong đầu cậu chó khen “tiểu ca ca bên cạnh vừa đẹp trai vừa dịu dàng” cuối cùng cũng biến mất.

Anh thở phào một hơi.

Mua đồ xong thì Tiểu Thổ cũng tắm xong. Bác sĩ còn chụp phim chân chó, kết quả không vấn đề gì.

Trước khi bốn móng đặt xuống sàn, người ta còn khéo léo xỏ giày bảo hộ nhỏ xinh vào từng chân.

Thường Du thừa hiểu mình đang làm gì, cũng thừa hiểu con chó này không đơn giản.

Anh nói với y tá thú y:

“Tiện thể tiêm luôn cho nó vắc-xin dại với vắc-xin 6 bệnh đi.”

Xong lại xoa đầu chó:

“Để phòng tôi phải đi tiêm 4 mũi vắc-xin dại, thì thôi nhờ cậu tiêm trước cho rồi.”

Khóe miệng Nhan Quân Diệp co giật không ngừng, tức đến run người.

——Hóa ra anh cũng sợ à? Tôi còn tưởng anh chẳng ngại nếu bị tôi vả cho một cái vuốt chứ.

Cậu vốn còn tính bày trò cho hắn chịu khổ một phen, ai ngờ giờ ngược lại chính cậu phải đi chích, càng nghĩ càng thấy cái kiếp chó này khổ quá.

Thường Du khẽ bật cười, vừa dịu dàng vuốt đầu chó vừa nói với y tá:

“Nhớ chọn hai anh bác sĩ đẹp trai đến tiêm cho nó.”

Nhan Quân Diệp: “……”Đừng làm phiền, tim tôi chết rồi.

Thật chẳng hiểu sao, mọi sắp xếp của tên khốn này chưa bao giờ hợp ý cậu.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, cậu đã bị ôm vào phòng tiêm chủng. Kim tiêm lạnh lẽo lóe sáng ngay trước mắt.

Thường Du đứng ngoài cửa chờ, giây sau liền bịt tai, lùi ra xa.

“Auuuuuuuuu—!”

Trong phòng vang lên tiếng gào thảm thiết, người không biết còn tưởng trong đó đang chọc tiết chó.

Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía anh. Thường Du lập tức quay lưng, tránh đi mấy cái nhìn soi mói.

Anh nghe rất rõ, Tiểu Thổ đang gào:

【Đau đau đau!!!】

Thường Du chỉ biết nhún vai. Tất cả chó đều phải tiêm phòng để tăng đề kháng, đâu phải anh cố tình hành hạ.

Khi cửa mở ra, Nhan Quân Diệp cả người mềm nhũn, nằm bẹp trên bàn. Cậu vốn sợ kim tiêm, nhưng vẫn còn sức để oán thán:

——Mấy anh bác sĩ đẹp trai rõ ràng chẳng có duyên với tôi. Họ còn chê tôi nhát gan, kêu la khó nghe nữa chứ, aaa!

Dù sao thì đây cũng là lần đầu cậu làm chó mà.

Thể diện coi như mất sạch.

Cậu lại ủ rũ nhìn người đang đứng ở cửa.

——Đi không nổi nữa rồi, tự lo mà vác đi.

Trong tiệm người ra kẻ vào, toàn dân mê chó, cậu không tin cái tên khốn này dám ngược đãi mình.

Thường Du thấy Tiểu Thổ đáng thương, nên cũng thôi không chọc ghẹo thêm.

Anh đưa tay, một tay ôm ngang hông, một tay đỡ mông, nhấc bổng chú chó lên.

Golden Retriever tầm một tuổi thì nặng khoảng ba mươi ba ký, con này nhìn cũng cỡ đó.

Thường Du bế gọn trong tay, không hề tốn sức.

Trong khi đó, Nhan Quân Diệp vẫn còn sức mà mỉa mai trong lòng:

——Nhìn gầy thế mà cũng khỏe phết. Nhưng chắc chắn không bì được cái eo của chó đực mùa xuân như tôi đâu.

Không ai có thể vượt qua sức mạnh của một con chó đực đang vào mùa cả.

Thường Du khẽ cúi mắt nhìn chú chó Golden trong lòng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play