Nhan Quân Diệp: “……”

—— “Tôi thấy anh mới đúng là đồ chó ấy.”

Thường Du chẳng thèm để ý lời cằn nhằn của con chó vàng, nghĩ bụng: đã thích cà khịa thế thì thôi, quyết định luôn cho nhanh: “Gọi là Tiểu Thổ đi.”

Lúc này Nhan Quân Diệp thật sự muốn bật dậy đấm cho cái gã chó má này một trận.

Cái tên “Tiểu Thổ” nghe còn dở hơn “Tiểu Kim”. Tuy cả hai đều quê mùa, nhưng “Tiểu Kim” nghe ra vẫn sang hơn chút.

—— “Kệ anh gọi sao thì gọi, tôi không nghe đâu.”

Thường Du cầm con dao gọt trái cây trên bàn, thong thả lau chùi, rồi nhàn nhạt gọi:
“Tiểu Thổ, lại đây.”

Nhan Quân Diệp lập tức lao vèo tới, chẳng kiểm soát được, hai cái chân chó lại dựng thẳng lên.

Cái đầu chó hí hửng dụi vào đùi đàn ông, trong lòng ngoan ngoãn nghĩ: Anh lợi hại, anh nói gì cũng đúng!

Thường Du thấy cũng không hổ danh là “chó an ủi”, ít nhất anh đang rất vui.

Còn con chó có vui hay không thì anh không rõ, nhìn thì có vẻ vui đấy.

Chỉ là… cái chân của nó hình như có vấn đề?

Đã quyết định giữ con chó vàng lại, Thường Du tính dẫn nó đi khám chân luôn tiện tắm rửa cho sạch sẽ.

Mới nãy còn lăn lộn, bỏ chạy khắp hành lang, chắc chắn bẩn lắm rồi.

Mà anh lại mắc bệnh sạch sẽ khá nặng.

Ngay gần khu Kim Đỉnh có một cửa hàng thú cưng lớn, vừa khám bệnh, tắm rửa, vừa bán đầy đủ đồ dùng cho thú cưng.

Chung cư Kim Đỉnh vốn là nơi toàn giới nhà giàu ở, mấy con chó mèo đến đây tắm rửa cũng đều là thú cưng của các nhà tài phiệt.

Thường Du kéo dây dắt chó, ngồi ở ghế chờ. Bên cạnh có người dắt một con Samoyed, anh cũng biết mặt chủ của chủ của chú chó này, chỉ là không thân.

Trái ngược với dáng vẻ lạnh nhạt của Thường Du, Nhan Quân Diệp vừa thấy con chó lông xù trắng tinh thì thích không chịu được.

Có điều thích thì thích, anh tuyệt đối không cho phép bị người ta ngửi mông.

Anh biết loài chó chào nhau bằng cách đó, nhưng anh còn ký ức con người, hơn nữa còn giữ cái gọi là “đạo đức của một thụ ngoan hiền”, thật sự không tiếp nhận nổi.

Thế là anh ngồi thụp xuống, khéo léo che mông lại, đưa đầu sang phía Samoyed, chủ động dụi người ta, nhỏ giọng “gâu gâu” chào hỏi.

“Cậu có quen chủ nhà tôi không?”

Biết người biết ta mới dễ bề hành động.

Để sau này còn biết cách bám theo giới hạn mà đối phương không tức giận, sống một kiếp chó an phận mà vẫn nhàn hạ.

Samoyed nghe xong tự động hiểu “chủ nhà” chính là ông chủ của con chó.

Nó đang thấy khó chịu, chẳng buồn đi ngửi mông làm lễ chào, chỉ nhỏ giọng đáp lại một cách thân thiện:

“Có gặp qua, nhưng không thân lắm.”

“Tôi nghe nói chủ nhà cậu có hôn ước, nhưng vị hôn thê hình như đang qua lại với gã đàn ông khác đấy.”

Nhắc đến chuyện tám nhảm, Samoyed lập tức hăng hái hẳn:
“Hôm đó tôi chạy ra góc tường tè, vô tình thấy họ đang ôm hôn trong góc luôn!”

Nó còn lắc lắc đôi tai trắng mềm dễ thương:
“Lúc họ thấy tôi thì hét lên, suýt nữa làm thủng màng nhĩ tôi rồi!”

Thường Du nghe hai con chó rù rì, khẽ nheo mắt.

Anh phát hiện mình bây giờ có thể hiểu được lời con Tiểu Thổ, nhưng lại không nghe hiểu Samoyed nói gì. Có vẻ năng lực đặc biệt này chỉ áp dụng lên con chó vàng mà anh đang dắt thôi.

Vừa dứt tầm mắt khỏi chó vàng, anh liền nghe thấy một câu đầy phẫn nộ lẫn mỉa mai:

“Cái gì?! Cậu nói vợ chưa cưới của chủ tôi cắm sừng anh ta, mà lại với người cùng khu này nữa chứ? Thế thì đội mũ xanh rồi! Hắn đáng đời lắm.”

Cái tên “cẩu tạp chủng” ấy chỉ được cái mã ngoài, trông dịu dàng tử tế, chứ sống chung rồi thì tính tình khó ưa, ai mà thích nổi!

“狗登西 (gǒu dēng xī)” trong bản gốc thực ra là một cách chơi chữ. “狗” = chó (ở đây là cách mắng chửi, giống như ta nói “đồ chó má”. “登西” (dēng xī) → phát âm gần giống “东西 (dōngxi)” = “đồ/vật/đồ chết tiệt”. Nên mình gộp lại thành “狗东西” = “đồ cẩu tạp chủng”

Thường Du: “……”
Nhịn, nhịn, phải tiếp tục nín nhịn.

Rốt cuộc anh cúi xuống, thò tay giữ chặt cái mõm chó vàng đang huyên thuyên, lạnh giọng đe dọa:
“Còn sủa nữa, tôi thiến luôn cho bây giờ.”

Nhan Quân Diệp vốn đang hí hửng hóng chuyện, đuôi chó ve vẩy rối rít, nghe vậy lập tức cụp xuống, che chắn ngay chỗ quan trọng.

Đôi mắt to tròn long lanh chớp lia lịa, như đang cầu xin: “Tôi im rồi, không sủa nữa đâu.”

Vừa nãy chỉ vì quá kích động nên mới không khống chế được âm lượng thôi.

Anh tuy không định lăn lộn trong “giới chó” thật, nhưng vẫn giữ tư duy con người.

Mất đi thứ ấy thì anh không vượt qua nổi cái rào tâm lý, chắc chắn sẽ buồn bực mà chết mất.

Thường Du thấy nó im lặng mới chịu buông tay.

Trong khi đó, Samoyed lại nằm bò bên kia, đôi mắt tròn xoe đầy hứng thú, nhìn xuyên qua cái đuôi rậm rạp đang che chắn.

Nó nhỏ giọng kêu, không giấu được sự kích động:
“Không ngờ chuông nhỏ của cậu vẫn còn nguyên!”

Ở khu Kim Đỉnh, mấy nhà giàu nuôi chó không thiếu tiền, nhưng chó đực thì đa phần đều “mất chuông”.

Vì sợ chó đực đến mùa xuân lại tè bậy khắp nơi, hơn nữa trước kia từng có một con chó đực một mình khiến cả khu… đều thành “con cháu” của nó.

Khi đó chủ nhân của nó ra đường không dám ngẩng đầu, vì chó nhà mình đã gieo giống khắp khu, mà lại chẳng thể chịu trách nhiệm nổi.

Để tránh vết xe đổ, từ đó về sau, khu Kim Đỉnh hầu như không ai nuôi chó đực nữa.

Bây giờ trong khu chỉ còn duy nhất một con, mà cũng đã thiến do bị ẩn tinh hoàn.

Vậy nên, chó đực còn nguyên “chuông” ở khu này đúng là hiếm có khó tìm!

Nhan Quân Diệp nhận ra ánh mắt đối phương đang dán vào chỗ nhạy cảm, đuôi chó càng căng chặt, ép sát vào hai chân sau, còn gầm gừ cảnh cáo trong cổ họng.

Anh không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ chửi thầm trong lòng:

—— “Cậu là Samoyed trắng tinh thuần khiết, không được nghĩ bậy bạ!”

Thường Du nhìn cái đuôi cứng ngắc của chó vàng, lại thấy buồn cười. Một con chó đực mà cũng biết xấu hổ.

Chẳng mấy chốc, nhân viên tiệm thú cưng tới dắt chó vàng đi tắm.

Nhan Quân Diệp không hề nhận ra, tâm trạng anh tốt hơn thì cái đuôi chó liền tự động dựng lên ve vẩy.

Lúc này cái đuôi lại nhích cao hơn một chút, khẽ đong đưa thành hình vòng cung.

—— “Cầu xin cho tôi gặp được một anh chàng đẹp trai tắm cho mình đi!”

Thường Du hừ lạnh một tiếng, không ngờ lại là con chó đồng tính, tư tưởng còn tân tiến thế chứ.

“Cho nó một cô nhân viên xinh xắn tắm rửa.”

Nhan Quân Diệp thừa lúc anh không để ý, trừng đôi mắt chó đầy uất ức: Anh thích con trai cơ mà!

Trừng mắt lườm người đàn ông kia xong, cậu liền cảm nhận được sau lưng có vô số ánh mắt đang dán chặt vào mình, hơn nữa tất cả đều tập trung vào cùng một chỗ.

Cậu sợ đến mức cái đuôi chó lập tức cụp xuống.

Khốn kiếp, cái kiếp làm chó này đúng là khó giữ được cả “bông hoa nhỏ” lẫn sự trong trắng ở phía trước mà!

Ảnh minh họa chó Samoyed

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play