Giờ phút này, Dung Ngật thật sự chìm vào trong giấc mơ.
Mọi thứ trong mơ đều chân thật, sống động, ngay cả cảm giác ôm ấp trong lòng ngực cũng vô cùng rõ ràng.
Anh ôm Phương Thanh Y, tham lam hít lấy hơi thở trên người cô. Thực ra, anh chưa bao giờ nói ra, trên người cô có một mùi hương rất đặc trưng, giống như hương sữa, lại xen lẫn chút hương cam. Sở dĩ nói là mùi hương cơ thể chứ không phải mùi nước hoa cố tình quyến rũ, là bởi vì điều này đã được chứng thực, sau khi tắm xong, mùi hương ấy vẫn còn.
Cách xa Phương Thanh Y suốt năm năm, Dung Ngật đã vô số lần mơ thấy những giấc mơ liên quan đến cô.
Đây là lần duy nhất, trong mơ, tất cả đều thuần khiết xuất phát từ tình cảm, dừng lại ở lễ nghĩa, giới hạn trong một cái ôm.
“Lại mơ thấy em.” Anh khàn giọng, thở dốc như người bệnh, hơi thở nặng nề tựa như tiếng cầu cứu của kẻ rơi xuống nước. “Tại sao lại không gần gũi với anh? Phương Thanh Y, anh đã làm gì khiến em không hài lòng… Em nói đi, anh sẽ sửa.” Giọng nói cuối cùng mang theo tuyệt vọng của người rơi xuống nước không nhận được cứu viện, chỉ còn lại tiếng r*n rỉ bất lực.
…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT