Thẩm Lạc còn phải đi tìm biểu muội Nhiếp Thải Châu, tự nhiên không thể ở lại đây lâu, liền mở miệng nói: "Cô nương, lúc ta đến đây trên đường đã không thấy bóng dáng lưu khấu, chắc là đã bị quan phủ đuổi đi rồi. Nếu cô nương không sao, có thể tự mình trở về huyện thành."
"Đa tạ công tử nhắc nhở." Nữ tử hơi cúi người, nói.
Thẩm Lạc cũng ôm quyền đáp lễ, rồi quay người định rời đi.
Đúng lúc này, trong đầu hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ, hắn đột ngột quay lại, một lần nữa đánh giá trang phục trên người nữ tử trước mắt, trong mắt hiện lên một tia kỳ quái, hỏi: "Ta thấy cô nương có vẻ lạ mặt, giọng nói cũng khác, hình như không phải người ở đây?"
Thiếu nữ nghe vậy, mặt lộ vẻ chần chừ, dường như có chút do dự, nhưng vì lịch sự, nàng vẫn thành thật nói: "Ta là người Vân Châu, mới đến huyện Xuân Hoa nửa tháng trước."
"Xin thứ cho tại hạ mạo muội, dám hỏi phương danh?" Thẩm Lạc vừa nghe hai chữ "Vân Châu", lông mày bất giác nhướng lên.
"Công tử cho mượn áo, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích, nhưng dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, xin thứ cho ta vô lễ." Nữ tử thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ kháng cự, vừa nói vừa định cởi áo choàng trả lại cho Thẩm Lạc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT