Chàng trai tóc đỏ túm lấy cặp sách, đứng lảo đảo bên chiếc siêu xe, thờ ơ nhìn cặp vợ chồng vừa xuống xe cùng hiệu trưởng và các giáo viên trò chuyện.
Trong cửa hàng bún riêu, cậu bé đeo kính đẩy kính lên, khẳng định nói: "Đây chắc chắn là F1, phía sau còn ba chiếc xe nữa, chở F2, 3, 4."
Nhưng thật đáng tiếc, cậu ta đã đoán sai.
Các vệ sĩ không mở cửa ba chiếc xe phía sau, những F2, 3, 4 trong truyền thuyết cũng không xuất hiện.
Hiệu trưởng và các giáo viên đang nói chuyện, chàng trai tóc đỏ chán ngán nhìn xung quanh, vẻ mặt khinh thường.
Dường như bất kể chuyện gì xảy ra xung quanh, đều không liên quan đến cậu ta.
Lúc này, cặp vợ chồng kia quay đầu lại, gọi cậu ta: "Tiểu Xa, lại đây chào hiệu trưởng đi."
Chàng trai thu lại ánh mắt, nhìn về phía hiệu trưởng, giơ tay lên vẫy vẫy: "Hello, hiệu trưởng."
Thế là coi như chào hỏi xong.
Hiệu trưởng giơ tay lau mồ hôi trên đầu hói, có vẻ hơi xấu hổ.
Cặp vợ chồng vội vàng giải thích: "Đứa nhỏ này bị chúng tôi chiều hư rồi, thật ngại quá."
Hiệu trưởng gượng cười hai tiếng: "Không sao, không sao."
"Trời, cậu ta thật là chướng mắt." Hoàng Mao thì thầm đánh giá, "Dám coi thường cả hiệu trưởng."
Mập nói: "Này, Hoàng Mao, cậu với cậu ta không phải là anh em thất lạc lâu năm đấy chứ? Một Hoàng Mao, một tóc đỏ, cậu còn dám chửi cậu ta?"
Hoàng Mao vuốt mái tóc trước trán: "Tóc tôi là vàng tự nhiên, còn tóc cậu ta là nhuộm đấy."
Mắt kính lại đưa ra dự đoán hợp lý: "Theo kịch bản phim truyền hình, cậu ta hẳn là học sinh chuyển trường, học kỳ sau sẽ học cùng chúng ta."
"Cậu ta không chuyển vào lớp chúng ta chứ?" Lâm Miên trầm ngâm nói, "Một núi không dung hai hổ, một lớp không dung hai đại ca. Phó Tranh, địa vị bá chủ của cậu nguy hiểm rồi."
Phó Tranh ấn đầu cậu: "Im miệng."
"Chắc là không." Mắt kính nói, "Nhìn nhà cậu ta giàu thế, thành tích lớp chúng ta lại không phải tốt nhất, chắc chắn cậu ta không cùng lớp chúng ta đâu."
"Ý cậu là..."
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Hành Chu.
Học bá Thẩm, cậu gặp nguy hiểm rồi.
Thẩm Hành Chu nhẹ nhàng ho một tiếng: "Chắc là không đâu."
Lúc này, Lâm Miên nói: "Tôi bỗng nhiên rất muốn đi học, vừa được học tập, vừa được xem náo nhiệt, thật là thú vị."
Mọi người đồng thanh hét lên: "Lâm Miên, cậu biến đi! Ai mà giống cậu, ngày ngày chỉ nghĩ đến đi học thế?"
Lâm Miên nhỏ giọng biện giải: "Thẩm Hành Chu chắc chắn thích..."
Nhưng lời còn chưa dứt, bạn bè đã nhanh chóng bịt miệng cậu lại.
"Ưm ưm?"
Làm gì thế?
Lâm Miên ra sức giãy giụa, nhưng bị mọi người ghì chặt.
Phó Tranh ôm lấy cậu, đỡ lấy đầu cậu, hướng cậu nhìn ra ngoài.
Cách một con đường, chàng trai tóc đỏ một tay xách cặp, một tay cho vào túi quần, ngẩng cao đầu, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt của bọn họ, nở một nụ cười rạng rỡ.
Không tốt! Bị phát hiện đang nhìn trộm rồi!
Lâm Miên vội vàng ôm chặt lấy Phó Tranh, giả vờ như không có chuyện gì quay vào trong cửa hàng: "Tình cờ đi ngang qua thôi. Phó Tranh, tôi có thể cắn một miếng trứng rán trong bát của cậu không? Có vẻ như trứng trong bát của cậu chiên giòn hơn."
"Được, nhưng cậu không được há miệng to quá."
Hoàng Mao và Mắt kính nhanh chóng phản ứng, cặp kè nhau lẩn trốn: "Về ăn bún thôi."
Mập và chủ quán bún riêu cũng thành một cặp: "Về nấu bún thôi."
Cuối cùng chỉ còn lại mình Thẩm Hành Chu.
Thẩm Hành Chu đứng bên cửa kính, chàng trai tóc đỏ rút tay từ túi quần ra, vẫy vẫy với cậu.
Thẩm Hành Chu gật đầu đáp lễ, sau đó không kiêu ngạo không tự ti quay về chỗ ngồi tiếp tục ăn.
Đúng lúc này, hiệu trưởng mời chàng trai tóc đỏ: "Bạn học Chu , mời vào tham quan khuôn viên trường."
Chàng trai tóc đỏ quay đầu lại, bước những bước dài, ngẩng cao đầu ưỡn ngực tiến vào cổng trường.
Ăn trưa xong.
Thẩm Hành Chu còn phải về học, nên chia tay mọi người ở cổng trường.
Lâm Miên ra sức vẫy tay: "Tạm biệt, có chuyện gì cứ tìm bọn tôi bất cứ lúc nào. Mấy hôm nữa tôi sẽ trả quần áo cho cậu."
"Được." Thẩm Hành Chu gật đầu, mỉm cười nhẹ với mọi người, "Cảm ơn các cậu, các cậu có việc cũng có thể tìm tôi."
Chính là...
Thẩm Hành Chu vừa vào trường đã bị hiệu trưởng gọi lại.
"Hành Chu!"
Hiệu trưởng đang dẫn chàng trai tóc đỏ tham quan trường, thấy Thẩm Hành Chu liền vội gọi cậu lại, giới thiệu với họ.
"Đây là học sinh xuất sắc nhất khối cao ba của chúng tôi, luôn đứng đầu khối, bạn Thẩm Hành Chu, vừa học giỏi vừa ngoan, thường ngày còn thích làm mấy phát minh nhỏ."
"Hành Chu, đây là tổng giám đốc tập đoàn Chu Thị, học bổng trước đó thưởng cho em chính là do tập đoàn Chu Thị tài trợ. Còn đây là Chu Tự Viễn, sau này cũng sẽ là học sinh của trường ta."
Thẩm Hành Chu cúi chào lễ phép: "Chào các vị, cháu là Thẩm Hành Chu."
Nhóm Lâm Miên vẫn lén nhìn từ bên ngoài.
"Thấy chưa, tôi đã nói rồi, cậu ta chắc chắn sẽ chuyển vào lớp chuyên, học cùng Thẩm học bá."
"Nhưng lớp chuyên không phải xếp theo thành tích sao? Thành tích cậu ta tốt à?"
"Không biết."
"Tiểu Miên, sao cậu im thin thít thế?"
Lâm Miên nhăn mặt, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Mãi đến khi nghe thấy tên chàng trai tóc đỏ, cậu mới chợt nhận ra, Chu Tự Viễn này chính là một nhân vật chính khác trong giấc mơ của cậu.
Chu Tự Viễn - thiếu gia tập đoàn hào môn, vào năm lớp 11 đã chuyển đến ngôi trường cấp ba nhỏ này, trở thành bạn cùng lớp với Thẩm Hành Chu. Hai người từ chỗ đối đầu nhau đã trở thành giúp đỡ lẫn nhau, và cuối cùng cùng nhau thi đỗ vào Đại học Kinh.
Lâm Miên lấy lại bình tĩnh, nói nhỏ: "Thành tích của cậu ta bây giờ không tốt, nhưng sau này sẽ tốt lên."
Mọi người cúi xuống nhìn cậu: "Sao cậu biết?"
"Dù sao tcũng biết."
Lúc này, hiệu trưởng cũng phát hiện ra bọn họ, đôi mắt nhỏ trừng to như hạt nhãn, xoa eo, chuẩn bị tư thế với bọn họ.
"Chạy thôi." Các bạn đỡ Lâm Miên, quay đầu bỏ chạy.
Hai giờ chiều, Phó Tranh chở Lâm Miên, trên tay lái xe máy còn treo hai ly trà sữa, hai người về đến nhà.
Hoàng Mao bọn họ đi chơi game, Lâm Miên vội về giặt quần áo nên không đi cùng.
Phó Tranh dừng xe máy dưới tầng, Lâm Miên móc chìa khóa từ túi quần anh, bước ba bậc thang một bước, lao lên lầu.
Lâm Miên xông vào nhà Phó Tranh, cởi áo khoác và áo phông trên người, nhét áo khoác vào máy giặt, ném áo phông vào chậu nước, ngâm ướt, sau đó đổ một đống bột giặt lên chỗ bẩn.
Không lâu sau, Phó Tranh cũng về đến.
Anh đóng cửa lại, cũng cởi quần áo, đi đến bên Lâm Miên, chà xát chỗ bọt trên quần áo cậu.
Lâm Miên tức giận đâm anh: "Tránh ra, tôi vừa mới chà sạch, cậu lại làm bẩn của tôi"
"Vốn là cậu làm bẩn của tôi." Phó Tranh với tay, vòng qua trước mặt cậu, lấy túi bột giặt.
Lâm Miên xoay người, định đâm anh lần nữa.
Cùng lúc đó, Phó Tranh nhận thấy động tác của cậu, chân phải lùi về sau một bước, nghiêng người.
Thế là giây tiếp theo——
"Ái!"
Lâm Miên không chạm vào tay anh, mất thăng bằng, đôi tay dính đầy bọt, vội vàng nắm lấy thành chậu.
May quá, suýt nữa thì đâm vào ngực Phó Tranh.
Lâm Miên gượng giữ thăng bằng, nhanh chóng quay lại, đập vào người Phó Tranh.
"Bốp" một tiếng, một dấu tay đầy bọt in lên eo Phó Tranh.
Phó Tranh thở dài, chưa kịp nói thì Lâm Miên đã kích động hét lên: "Không phải, Phó Tranh, cái này trên bụng cậu là gì thế?"
Phó Tranh cúi xuống nhìn, buồn bã nói: "Dấu tay của câuj." Dừng một chút, lại sửa: "Vết tay."
"Không phải!" Lâm Miên vươn tay, xóa bọt trên người anh, "Cái này, tôi nói cái này!"
"Cái gì?" Phó Tranh nhíu mày, nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy có gì thêm trên người.
"Cái này chứ!" Lâm Miên dùng ngón tay kẹp một múi cơ bụng của anh, "Sao cậu có cơ bụng? Sao cậu có thứ này?"
Phó Tranh nghi hoặc: "cậu không có à?"
"Tôi......" Lâm Miên cúi đầu nhìn mình, với tay lấy chiếc khăn tắm màu xám của Phó Tranh treo bên cạnh, quấn kín người, trông như mặc áo cà sa.
Phó Tranh thản nhiên nói: "Tôi tưởng ai cũng có."
"cậu....." Lâm Miên tức đến nghiến răng, khuôn mặt nhăn nhó, "Rõ ràng chúng ta cùng ăn cùng ngủ, cậu còn hay ngủ quên hơn tôi, sao cậu có cơ bụng mà tôi không có? Điều này không công bằng chút nào, có phải đêm nào cậu cũng đợi tôi ngủ say rồi lén dậy hít đất không?"
"Không có." Phó Tranh nghiêm túc nhìn cậu, "Tôi cũng không biết tại sao. Miên Miên, có lẽ là trời sinh. Với lại tôi tưởng cậu biết, cậu thường xuyên vén áo ngủ của tôi lên để bóp...... chúng nó."
Phó Tranh không chỉ có một múi cơ bụng, nên dùng từ số nhiều "chúng nó".
Lâm Miên không tin, trợn mắt: "Tôi có bao giờ bóp đâu?"
Phó Tranh nghiêm mặt nói: "Lúc chúng ta ngủ cùng nhau."
Lâm Miên hai tay đè lên vai anh, lắc mạnh: "Tôi không quan tâm, chắc chắn là cậu lấy trộm cơ bụng của tôi! Trả lại cơ bụng cho tôi! Trả lại đây!"
Phó Tranh hỏi: "Vậy trả lại thế nào?"
"Phiền phức chết đi!" Lâm Miên đương nhiên không biết trả lại thế nào, buông anh ra, tiếp tục giặt quần áo.
Phó Tranh nén nụ cười, áp sát Lâm Miên, cùng cậu giặt quần áo chung.
Lâm Miên dùng khuỷu tay đẩy anh: "Tránh xa tôi ra, đồ trộm cơ bụng."
Phó Tranh dỗ dành: "Miên Miên, đừng giận, tôi giặt quần áo giúp cậu, cậu đi uống trà sữa đi."
Lâm Miên giọng rầu rĩ: "Không cần, giặt quần áo cũng là tập thể dục, uống trà sữa không những không tập thể dục mà còn béo, cậu đồ trộm cơ bụng mưu mô, đừng hòng dụ tôi. Từ hôm nay, tôi sẽ cùng cậu giặt quần áo, cùng uống trà sữa, không bao giờ rời xa cậu."
"Ừ."
Hai người đứng song song giặt quần áo.
Khi vết bẩn trên quần áo gần sạch, bọn họ ném vào máy giặt, giặt sạch rồi vắt khô.
3 giờ chiều, TV chiếu phim thần thoại "Phong Thần Diễn Nghĩa".
Lâm Miên khoác khăn tắm như áo cà sa, nằm dài trên sofa, một tay ôm gối, một tay cầm trà sữa, mắt không nhìn TV mà dán chặt vào người Phó Tranh.
Phó Tranh uống một ngụm trà sữa, cậu cũng uống một ngụm.
Phó Tranh hút một viên trân châu, cậu cũng hút một viên.
Phó Tranh quay lại nhìn cậu, Lâm Miên cũng......
Lâm Miên hắng giọng, quay đi, giả vờ như không có chuyện gì: "Phó Tranh, nhân vật này là ai? Hồi trước hình như chưa thấy xuất hiện."
Vừa lúc này, máy giặt dừng, Phó Tranh đứng dậy, định lấy quần áo ra phơi.
Bây giờ trời đẹp, phơi dưới nắng, trước khi trời tối có thể khô, không bị bố mẹ phát hiện.
Thấy Phó Tranh đứng dậy, Lâm Miên vội vàng đứng theo, nhảy lên ôm cổ anh, treo lủng lẳng trên người.
Cậu nói, cậu sẽ không bao giờ rời xa Phó Tranh!
Phó Tranh cũng thuận tay ôm eo cậu, hai người sát vào nhau, như hai viên trân châu trong ly trà sữa, không thể tách rời.
Miên Miên tranh giành, dính chặt lấy nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play