Gió ù ù thổi qua tai.
Lâm Miên đội mũ bảo hiểm, ngồi trên ghế sau xe máy, hai tay ôm eo Phó Tranh.
Phó Tranh đang giận, đòi phải ôm một cái mới hết.
Ở một ngã tư phía trước, đèn đỏ bật sáng, Phó Tranh bóp phanh, xe dừng lại.
Phó Tranh một tay giữ tay lái, tay kia nắm lấy tay Lâm Miên, gỡ vòng tay cậu đang ôm eo mình ra.
Lâm Miên đương nhiên không chịu, lại ôm chặt lấy: "Thật sự giận à?"
Phó Tranh lại đẩy tay cậu ra, không nói lời nào.
Lâm Miên lại ôm lấy anh.
Lúc này hai tay cậu siết chặt, mười ngón đan vào nhau, Phó Tranh gỡ mãi không ra.
"Phó Tranh, đừng giận nữa mà, lần sau tôi sẽ cẩn thận. Cậu mà còn gỡ tay tôi, tôi sẽ ngã xuống đất đấy."
Phó Tranh vẫn im lặng, Lâm Miên tiếp tục thuyết phục.
“Giống như hồi nhỏ ấy, mẹ tôi đèo tôi đi nhà trẻ bằng xe đạp, đi đến nửa đường gặp phải ổ gà, tôi bị xóc một cái rồi rơi xuống mương. Sau đó bố cậu chở cậu qua, mới phát hiện tôi đang ngồi chơi với bùn trong mương.”
"Rồi sau đó mẹ tôi quay lại tìm, hỏi sao tôi không gọi, tôi bảo rằng đang không muốn đi học."
Từ trong mũ bảo hiểm của Phó Tranh vang lên tiếng cười khẽ.
Lâm Miên cười toe toét: "cậu cười rồi? Phó Tranh, cậu hết giận rồi."
Đèn đỏ phía trước chuyển xanh, Phó Tranh vẫn không nói gì, khởi động xe máy.
Nhưng lần này, Phó Tranh không đẩy tay cậu ra nữa.
--

Xe máy phải đỗ trên vỉa hè gần trường, không được chạy vào, không thì sẽ bị thầy giáo bắt.
Phó Tranh chở Lâm Miên, vẫn đang trên đường.
Nhóm của Hoàng Mao đã đến nơi.
Mấy đứa dựa vào yên xe, im lặng giữ khoảng cách với Thẩm Hành Chu, hơi gượng gạo, thúc nhau, thì thầm bàn tán.
"cậu nói gì đi, năm phút rồi không ai lên tiếng."
"Tôi không biết nói gì, lẽ nào rủ học bá đi chơi game với bọn mình?"
"cậu cứ hỏi học bá học tập thế nào đi."
"cậu điên rồi? Hỏi chuyện học hành? Tôi hỏi, cậu nghe hiểu không?"
"Phó ca với Tiểu Miên sao lâu thế? Hay là hai đứa nó lạc đường rồi? Vẫn chưa tới?"
Đột nhiên, Mắt kính mắt sáng lên, đẩy lại kính.
Hoàng Mao và Mập đều dùng ánh mắt trông chờ nhìn cậu ta.
Mắt kính hắng giọng, quay đầu định đi: "Tôi đi xem Phó ca với Tiểu Miên tới chưa."
Hai đứa kéo cậu ta lại, cả đám cười gượng với Thẩm Hành Chu.
Thẩm Hành Chu cũng mỉm cười với bọn họ: "Hôm nay thật sự cảm ơn mọi người, lát nữa muốn ăn gì cứ gọi, tôi mời."
Ba người đồng thời xua tay, động tác đều giống hệt nhau: "Không khách sáo, không khách sáo, đều là bạn học."
Năm phút sau, ba người lại tụm vào một chỗ.
"Học bá nói lần thứ năm 'cảm ơn' rồi, mặt tôi cười đến cứng đờ rồi."
Vừa dứt lời, lần thứ sáu "cảm ơn" từ phía xa vang lên.
"Thật sự cảm ơn......"
Ba người trao đổi ánh mắt, vẫn duy trì nụ cười lịch sự, ngẩng đầu nhìn lại.
Giây tiếp theo, bọn họ nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc, đồng thời quay đầu.
Ba người cùng vẫy tay: "Phó ca! Đây này! Lại đây mau!"
Phó Tranh lái xe tới, dừng lại.
Lâm Miên nhảy xuống ghế sau, khi rời đi bỗng nhiên thấy trên lưng Phó Tranh không biết từ lúc nào dính một vết bẩn.
Hơn nữa màu sắc và hình dáng của vết bẩn này, có vẻ giống......
Lâm Miên cúi đầu, nhìn quần áo của mình.
Chết rồi!
Là do cậu.
Khi áp sát Phó Tranh, cậu đã vô tình cọ vết bẩn trên quần áo mình lên người anh.
Lâm Miên lặng lẽ lấy ra nửa cuộn giấy còn lại, khi Phó Tranh dừng xe, lao tới ôm eo anh.
"Huynh đệ tốt." Lâm Miên dùng giấy chà xát quần áo anh, cố gắng lau sạch vết bẩn đó, "Phó Tranh, cậu là bạn tốt nhất của tôi."
Phó Tranh quay lại nhìn cậu, đối diện với nụ cười rạng rỡ của cậu, những lời định nói nuốt lại: "Ừ, cậu cũng thế."
Lâm Miên tiếp tục cố gắng: "Phó Tranh, tớ biết mà, cậu yêu tớ nhất."
"Cậu cũng thế." Phó Tranh lại nói, "Vậy cậu có thể đừng đánh tôi được không?"
"Ừ." Lâm Miên lặng lẽ rút tay lại, lại thò đầu ra, lén nhìn.
Chết rồi, không lau được.
Phó Tranh theo ánh mắt cậu nhìn lại, cũng thấy vết bẩn trên quần áo mình.
"Miên Miên?"
Lâm Miên né sang một bên, thuận tay kéo một người, che trước mặt: "Tôi không cố ý, lúc đó cậu đang giận, tôi định làm cậu vui, nên quên mất......"
Thẩm Hành Chu đứng giữa bọn họ: "Không sao, về ký túc xá tôi giặt, có thể giặt sạch."
Lâm Miên lặp lại lời cậu ta: "Phó Tranh, có thể giặt sạch."
Bây giờ vẫn là kỳ nghỉ hè, trong trường chỉ có lớp chuyên đang học, không có nhiều người.
Ba bạn cùng phòng của Thẩm Hành Chu trong ký túc xá cũng đều về nhà hết.
Nhưng......
Khi về đến ký túc xá, bọn họ mới nhớ ra, trong ký túc xá không được dùng máy sấy, dù có giặt sạch quần áo cũng không thể mặc ngay được, Lâm Miên và Phó Tranh vẫn sẽ không có quần áo để mặc.
Thẩm Hành Chu định đưa quần áo của mình cho bọn họ mặc, để bọn họ để quần áo lại, cậu ta sẽ giặt sạch, phơi khô vài ngày sau trả lại.
Lâm Miên đương nhiên ngại ngùng khi để người khác giặt quần áo giùm mình, huống chi là giặt tay, cậu liên tục từ chối.
Cuối cùng, Thẩm Hành Chu lấy từ tủ ra chiếc áo khoác đồng phục của mình: "Cái này sạch sẽ, cậu mặc tạm che đi đã, đỡ bất tiện."
"Ừ." Lâm Miên nhận lấy áo khoác, "Vài hôm nữa tôi giặt xong sẽ trả lại cậu."
"Không cần đâu, cậu cứ mang về, để tôi tự giặt là được."
"Dùng máy giặt, nhanh lắm. Tôi đâu có giặt tay bao giờ."
"Vậy cũng được."
Thẩm Hành Chu chỉ có hai chiếc áo khoác đồng phục, một chiếc đang mặc bẩn, một chiếc đưa cho Lâm Miên, còn Phó Tranh...
Hôm nay anh mặc áo phông đen, vết bẩn không lớn lắm, không nhìn kỹ cũng khó phát hiện.
Thẩm Hành Chu cũng đã thay bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mời mọi người ra cổng trường ăn bún riêu.
Trong cửa hàng bún riêu, đám đông ùa lại vây quanh quầy.
"Ông chủ, sáu bát bún riêu, ba bát thêm nhiều rau thơm, ba bát không rau thơm."
"Cho một suất ngũ vị hương, cắt thành sáu miếng, tốt nhất chia đều nhé, không bọn cháu lại đánh nhau mất."
"Thêm một suất trứng rán nữa ạ?"
Ông chủ hỏi: "Cũng cắt thành sáu miếng luôn chứ?"
"dạ." Mấy người đồng thanh gật đầu, "Cứ cắt như cắt bánh kem ấy ạ."
Thẩm Hành Chu cười nói: "Không cần cắt đâu, mỗi người một suất ngũ vị hương, một suất trứng rán, phiền bác."
Cái gì?!
Mọi người không thể tin nổi nhìn cậu ta: "Học bá, cậu cậu cậu..."
Thẩm Hành Chu rút ví tiền: "Các cậu yên tâm, tôi có tiền. Thi học kỳ một được nhất trường, nhà trường thưởng một nghìn. Tôi còn có phát minh nhỏ đoạt giải, thưởng ba nghìn. Lại còn có quỹ học bổng hợp tác với trường, cũng thưởng tôi năm nghìn nữa."
Một nghìn! Ba nghìn! Năm nghìn!!!
Đây với học sinh cấp ba quả là một khoản tiền khổng lồ!
Cậu ta giàu thật!
Mọi người chợt nhận ra, lập tức ùa lên quầy.
"Khoan đã, tôi không ăn trứng rán, tôi muốn uống Coca!"
"Chúng ta cứ ăn mỗi bún riêu thôi sao? Tôi đột nhiên muốn ăn gà rán hamburger."
"Mấy cậu đừng có quá đáng quá đấy."
Ở cửa hàng bún riêu, dù có ăn thế nào, cũng khó lòng tiêu hết số tiền quá lớn ấy.
Thẩm Hành Chu gọi mua xong, bị mọi người vây quanh, tìm chỗ ngồi xuống.
"Cảm ơn học bá đãi nhé."
Thẩm Hành Chu ngượng ngùng cười: "Các cậu muốn ăn gì cứ gọi thêm."
"Đủ rồi."
Lâm Miên cắn ống hút, uống coca đựng trong cốc thủy tinh, chăm chú nhìn Thẩm Hành Chu.
Thẩm Hành Chu học giỏi, khả năng thực hành cũng mạnh, ngay cả tên cũng hay như vậy. Ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng, thích một mình ra vào ra, thì không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Cậu ấy hoàn toàn xứng đáng là nhân vật chính.
Cho dù trong giấc mơ, kết cục của cậu và Phó Tranh không tốt, cậu cũng khó lòng ghét Thẩm Hành Chu.
Đó không phải lỗi của Thẩm Hành Chu, mà là hậu quả của việc cậu luôn chế nhạo Thẩm Hành Chu và không chịu học hành nghiêm túc.
Vậy thì...
Nếu cậu không khiêu khích Thẩm Hành Chu, mà sống thân thiện với cậu ấy, liệu mọi chuyện có khác đi?
Lâm Miên đang mơ màng suy nghĩ, bỗng nhiên, một luồng khí lạnh từ từ lan lên mặt cậu.
Cậu giật mình tỉnh lại, phát hiện Phó Tranh đang nhìn mình.
Lâm Miên ngồi thẳng dậy: "Gì thế?"
Phó Tranh liếc nhìn cậu, thản nhiên nói: "Ống hút sắp bị cậu cắn nát rồi."
"Ừ." Lâm Miên bóp chặt ống hút trong tay, lại nhìn về phía Thẩm Hành Chu, "Này... Thẩm học bá..."
Cậu dường như khó mở lời.
Thẩm Hành Chu nhìn cậu, giọng điệu ôn hòa: "Có chuyện gì vậy?"
Lâm Miên do dự một lúc: "Tôi có thể hỏi cậu, làm thế nào để học tốt tiếng Anh không?"
Các môn học khác cậu và Phó Tranh còn có thể thảo luận cùng nhau, nhưng tiếng Anh thì rất khó khăn.
Cậu không hiểu, Phó Tranh càng không hiểu.
Chưa đợi Thẩm Hành Chu trả lời, mấy đứa Hoàng Mao kia đã r*n rỉ: "Lâm Miên, cậu thôi đi được không, cậu không chịu buông tha à?"
Lâm Miên nghiêm mặt nói: "Khó khăn lắm mới có cơ hội, mấy cậu cũng nên nghe cho nghiêm túc."
Cậu quay đầu lại, nhìn Thẩm Hành Chu một cách đáng thương.
Thẩm Hành Chu suy nghĩ một chút: "Các cậu có thể ghi những từ vựng không quen vào một cuốn sổ nhỏ, lúc rảnh có thể lấy ra xem. Ngoài ra, nếu buổi sáng có thời gian, cũng có thể đọc vài bài văn tiếng Anh..."
"Khoan đã." Lâm Miên yếu ớt giơ tay lên, "Nếu mà hai phần ba số từ đều không biết, cũng không biết đọc thế nào, thì phải làm sao?"
"Chuyện này..."
Vấn đề này khiến Thẩm Hành Chu cũng cảm thấy khó xử.
Thẩm Hành Chu suy nghĩ một chút: "Vậy cậu có thể thử bắt đầu học từ sách giáo khoa cấp hai, nếu cậu cần vở ghi chép, tôi cũng có một ít."
"Được được, vậy tôi về trước xem sách giáo khoa cấp hai, may mà mẹ tôi không vứt sách vở của tôi."
Không lâu sau, chủ quán bưng sáu bát bún riêu lên.
Hoàng Mao vội vàng đón lấy: "Ngon quá, ăn nhanh đi, sắp nguội hết rồi."
Giữa mùa hè, làm sao có thể nguội được?
Nhưng Lâm Miên vẫn không thảo luận thêm về chủ đề học tập, yên lặng ăn bún.
Mọi người đang hăng say ăn bún, bỗng nhiên, Hoàng Mao ngẩng đầu lên, như thể thấy cảnh tượng khó tin nào đó, đũa trên tay suýt rơi xuống, tay chỉ ra ngoài cửa kính, lắp bắp: "Trời ơi... mọi người nhìn kìa... cái gì thế này?"
Mọi người đều nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy mấy chiếc siêu xe màu đen xếp thành hàng ngay ngắn, chạy trên con đường trước cổng trường.
Mọi người lập tức ùa ra cửa, ngay cả chủ quán bún riêu cũng vội vã cởi tạp dề, ném miếng vá sắt xuống, chạy ra ngoài cùng họ xem náo nhiệt.
Những chiếc siêu xe màu đen lần lượt dừng lại trước cổng trường, các vệ sĩ mặc vest đen bước xuống xe trước, sau đó mở cửa xe.
Hiệu trưởng trọc đầu cùng vài giáo viên đã đứng đợi sẵn ở cổng.
Khi cặp vợ chồng quý tộc kia thong thả bước xuống xe, hiệu trưởng bước những bước nhỏ nhanh nhẹn tiến lên nghênh đón, nhiệt tình bắt tay họ.
Hoàng Mao tròn mắt kinh ngạc: "Hiệu trưởng định bán trường ta à?"
đeo kính đẩy mắt kính: "Chúng ta là học sinh trường tư, giống như trong phim truyền hình ấy, đồng phục trường tư toàn là vest, còn có cả nhóm kiểu F4 nữa."
"Cậu xem TV với ai thế?"
"Chị và mẹ tôi."
Lâm Miên nghi hoặc: "F4 là gì?"
"Là bốn chàng trai đẹp nhất trường."
"Foolish4?" (Đội ngốc 4?)
Thẩm Hành Chu ngẩng đầu nhìn cậu, Lâm Miên xoa xoa mũi: "Học bá, tôi đọc sai à? Fool là đồ ngốc?"
Thẩm Hành Chu sửa cho cậu: "Fool mới là 'đồ ngốc', Foolish là tính từ."
"Ừ." Lâm Miên gật đầu.
Mọi người tiếp tục quan sát bên ngoài.
Sau khi cặp vợ chồng kia bước xuống xe, các vệ sĩ lại mở cửa chiếc xe thứ hai.
Ngay sau đó, một mái tóc đỏ rực như lửa chui ra từ trong xe.
Đó là một chàng trai trạc tuổi họ, khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Cậu ta nhuộm một mái tóc đỏ rực rỡ như lửa, mặc một chiếc áo da đen, trên áo treo lủng lẳng đầy những đồ trang trí bằng bạc leng keng.
Cậu ta kéo từ trong xe ra một chiếc cặp sách rỗng không, tùy tiện quăng lên vai.
Ngay cả đứng cũng đứng không ngay ngắn, dáng vẻ lả lướt.
Mọi người không khỏi kinh ngạc thốt lên: "Trời ơi, F1 xuất hiện rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play