Hắn ôm Lâm Viễn Kiều vào ngực, rồi dùng tay quệt một chút bơ đưa đến bên môi cô, giọng điệu lười nhác như chỉ muốn tán chuyện vu vơ:
“Hôm nay tôi gặp vài người bạn cấp hai.”

Lâm Viễn Kiều ngoan ngoãn ngậm lấy ngón tay hắn, liếm sạch lớp bơ trên đó, mơ hồ ừ một tiếng.

Bạn bè cấp hai của họ, trừ cô ra thì đều là con nhà giàu, lại sống cùng một thành phố, nên Giang Minh Dã chạm mặt bọn họ cũng là chuyện thường.

Hắn rút ngón tay ra, rồi lại đưa vào lần nữa. Lần này không còn bơ, chỉ là sự trần trụi đầy ám muội.

Lâm Viễn Kiều hơi né tránh, nhưng hắn mặc kệ sự chống cự đó, khẽ dùng sức phá vỡ phòng tuyến môi răng của cô, tùy tiện trêu đùa đầu lưỡi và khoang miệng ẩm ướt.

“Cái tên Triệu từng hay bắt nạt em, còn nhớ không? Giờ gã đang tranh chức bộ trưởng. Còn cả cô bạn thân của em hồi cấp hai, Cao Tiệp, tôi cũng gặp rồi.”

Từ góc nhìn của Giang Minh Dã, vừa khéo có thể thấy được gương mặt nghiêng của cô. Hàng mi cụp xuống, che đi mọi cảm xúc. Miệng ngậm lấy ngón tay hắn, vành tai đỏ ửng lộ ra chút yếu mềm.

Hắn rút tay ra, khẽ nhéo lên vành tai hồng nhạt kia:
“Không có gì muốn nói sao?”

Lâm Viễn Kiều bám chặt lấy cánh tay hắn, cố ngăn bàn tay đang làm loạn khắp nơi:
“Ưm… Đừng… đừng nghịch nữa…”

Giang Minh Dã cười cười, lại vỗ mông cô: “Đi tắm đi.”

Mỗi lần gần gũi với Giang Minh Dã, tất cả đều quá mức kịch liệt. Lâm Viễn Kiều cảm nhận rõ ràng hắn đang không ngừng va chạm sâu trong cơ thể mình, khiến cô bất lực chỉ có thể bấu chặt lấy bờ vai rắn chắc phía sau. Móng tay cô ngắn, dẫu cho kho*i c*m dâng lên mãnh liệt đến mức không thể khống chế, cũng chỉ để lại vài vệt đỏ nhợt nhạt trên làn da cứng cáp của hắn, chẳng thể gây ra một vết thương nào.

Cô khóc đến thảm thiết, vậy mà trên lưng hắn chỉ lác đác vài dấu hồng nhạt, sáng hôm sau đã biến mất. Giang Minh Dã nhìn bóng mình trong gương, chậm rãi dùng khăn lau đi dấu vết mờ ướt. Giữa hắn và cô, mọi thứ dường như đều mong manh đến vậy. Thậm chí, hắn còn mong cô có thể để lại trên người mình nhiều dấu vết hơn — như một minh chứng rằng cô từng thật sự thuộc về hắn.

Trong phòng ngủ, Lâm Viễn Kiều đã ôm gối cuộn mình say giấc. Trên tủ đầu giường, ngọn đèn đêm dịu vàng hắt xuống gương mặt nghiêng yên bình của cô. Hàng mi dài khẽ rung theo nhịp thở, như cánh bướm nhỏ không chịu an phận. Hắn nằm xuống, quen thuộc mà vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm vừa khéo đặt nơi hõm cổ, mùi hương từ mái tóc cô nhè nhẹ lan ra.

Giang Minh Dã thật sự say mê hương thơm trên người Lâm Viễn Kiều. Không cần nước hoa, nhưng trên cô luôn phảng phất mùi thảo mộc, quả hạch và chút mật ong dịu ngọt, khiến hắn chỉ muốn cúi xuống liếm cắn, như một thôi thúc bản năng.

Không chỉ là hương thơm. Hắn thích cơ thể cô, cũng thích dung mạo ấy.

Chỉ đáng tiếc… cô quá ngốc, hắn thầm nghĩ.

Ký ức về buổi tối nay lại hiện về — vài người bạn học cũ, không phải nhân vật lớn lao gì, nhưng cũng xem như những thanh niên tài giỏi có tiếng. Bạn thân nhất một thời của cô, Cao Tiệp, giờ đã là vị hôn thê của người thừa kế. Đều là những đứa trẻ cùng xuất thân từ gia đình giàu có, cớ sao chỉ có cô, chẳng còn gì trong tay, đến mức phải bấu víu vào người khác mới có thể sống tiếp?

Nhớ lại lần hai người gặp lại, cô bị mợ từ trong nhà đuổi ra ngoài, không có chỗ để đi, thậm chí ngay cả tiền ăn cơm cũng chẳng có. Quá mức gầy yếu, thân hình như co lại nhỏ bé hơn, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn hắn, như chứa đựng rất nhiều lời muốn nói, lại xấu hổ đến mức chẳng thể thốt nên lời.

Hắn hơi mềm lòng, khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt đã trở nên mịn màng của Lâm Viễn Kiều, lại cố tình trêu chọc mà bóp nhẹ cằm cô.

Trong lồng ngực, cô gái nhỏ phát ra một tiếng hừ khẽ đầy khó chịu. Giang Minh Dã lúc này mới từ trong hồi ức trở về, nhẹ nhàng vén lại mái tóc lòa xòa bên tai cô, rồi một lần nữa ôm chặt lấy cô vào lòng.
____
Tháng Bảy, Giang Minh Dã đột nhiên hỏi cô có muốn đi học lại một lần nữa hay không.

Lúc ấy, hai người đang ăn sáng. Trên TV, bản tin sớm vang lên, giọng nữ phát thanh viên vô cảm đều đều:
“Phó thị trưởng được đề cử Triệu Nại Minh vừa bị tố cáo tham ô, nhận hối lộ. Cơ quan chức năng đã chính thức khởi động điều tra. Bản thân ông Triệu khẳng định mình luôn làm việc theo quy định, tuyệt đối không nhận hối lộ, đồng thời sẽ toàn lực phối hợp…”

Lâm Viễn Kiều ngẩn người, chẳng nghe rõ hắn vừa nói gì, chỉ ngốc nghếch “a” một tiếng.

“Em có muốn tiếp tục đi học không? Tôi có thể sắp xếp cho em.” Giang Minh Dã đặt bộ dao nĩa trong tay xuống, giọng điệu kiên nhẫn mà lặp lại.

Lần này nghe rõ, nhưng cô vẫn không biết phải đáp lại thế nào.

Đi học? Sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?

Giang Minh Dã vốn ít lời, cũng chẳng hay giải thích. Ngoài chuyện thân thể, hai người gần như không có nhiều giao tiếp. Hắn thường đưa ra những câu hỏi khiến người ta khó hiểu, mà chẳng bao giờ nói rõ ý. Lâm Viễn Kiều đoán không nổi hắn nghĩ gì, cũng chẳng hiểu bản thân có thật sự muốn đi học lại không. Trong thoáng chốc, cô như chiếc máy tính bị treo, đứng sững tại chỗ, ngay cả một chữ cũng không thốt ra nổi.

Giang Minh Dã liếc nhìn cô, rồi dùng khăn ăn lau miệng, nói:
“Em cứ từ từ nghĩ. Nghĩ kỹ rồi nói cho tôi.”

Ăn xong, hắn đứng dậy ra ngoài, để lại một mình Lâm Viễn Kiều ngồi lại, ngẩn ngơ suy nghĩ về câu hỏi ấy. Cô trăn trở rất lâu, cuối cùng đến ngày hôm sau, trong một buổi yến tiệc, mới tìm ra được đáp án của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play