Mùa đông ở Đa Thị sắp kề, gió hanh khô thổi qua làm lá cây xào xạc rụng xuống. Ánh nắng không hề gay gắt, mà dịu dàng như một chú mèo con lười biếng, thong thả trải khắp vườn hoa.
Tô Tô cùng người làm vườn dọn dẹp tiểu viện, những chùm tú cầu đã tàn, thay vào đó là những khóm cúc xa cúc và cúc vạn thọ. Trên lối đi, cô đưa tay khẽ vuốt ve từng đóa hoa chen chúc, vừa đi vừa gom về một rổ thực vật còn vương hương thơm.
Lâm Viễn Kiều thì may mắn được ăn món mì trường thọ do Tô Tô tự tay nấu. Không phải hôm nay là sinh nhật của ai, chỉ là Tô Tô hứng lên, muốn thử xem một sợi mì có thể nấu thành một bát mì thế nào. Nấu xong, hứng thú của cô cũng đã thỏa mãn, chẳng bận tâm nêm nếm thêm gia vị. Thấy ánh mắt trông ngóng của Lâm Viễn Kiều, Tô Tô đành đập thêm một quả trứng bỏ vào.
Lâm Viễn Kiều ăn đến mức hạnh phúc dạt dào. Đây là lần đầu tiên Tô Tô vào bếp, được ăn món cô gái xinh đẹp ấy nấu thử chẳng phải cũng là một niềm vinh hạnh sao?
Cô cảm thấy có Tô Tô làm bạn quả thật là tuyệt vời vô cùng.
Chỉ có Giang Minh Dã là không nghĩ vậy.
Trước đó, hắn vốn chỉ là nói tài xế đưa hai người họ trở về Lâm trạch, hoàn toàn không định cho ai khác ở lại. Không ngờ Tô Tô lại ở mãi chưa đi, Lâm Viễn Kiều cũng theo đó mà vui đến quên cả trời đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT