Chương 2
Vì dụ phát tin tức tố, Sơ Tầm cùng Chung Càng đã làm rất nhiều thử nghiệm, có một số việc mà đến nay Sơ Tầm vẫn chưa thể thản nhiên đối diện, cậu nhìn Chung càng ném dây lưng lên giường mà mặt mày nhăn nhó cả lên, do dự đem dây lưng quấn lên cổ tay mình.
Chung Càng chống tay lên giường, ép người xuống, hôn môi lên cổ cậu, vì vừa tắm rửa nên trên người Sơ Tầm tỏa ra mùi hoa hồng mê người vô cùng, Chung Càng bắt đầu phóng thích tin tức tố muốn đem cậu cuốn vào làn sóng dục vọng. Nhưng phản ứng của cậu vẫn e dè hệt như đêm tân hôn. Khi hắn vừa tiến đến gần hơn, Sơ Tầm đã đỏ mặt, khẽ mở môi kháng cự.
“Đừng né tránh tôi.” Chung Càng lộ rõ vẻ không hài lòng, ngắm nhìn làn da trắng mịn hồng hào kia. Sơ Tầm bị trói, hai tay chống lên lồng ngực hắn, ngoan ngoãn ngẩng đầu nghe lời. Cậu không muốn khiến đối phương mất hứng, nhưng thực sự không chịu nổi mùi thuốc lá, nên khi Chung Càng tiến gần, cậu lại theo bản năng mà lẩn tránh.
Lông mày Chung Càng nhíu chặt, theo dõi cậu hồi lâu, Sơ Tầm phản ứng lại, liền nói: “Xin lỗi…”
“Quên đi.” Chung Càng mất hết hứng thú, đưa tay mở dây trói cho Sơ Tầm, cau mày nói: “Nhìn như tôi đang cưỡng ép em vậy.”
Sơ Tầm cúi đầu.
“Tôi đi tắm rửa, em lên giường ngủ trước đi.” Chung Càng gạt đi tàn thuốc, không chơi tận hứng, cầm theo một chiếc khăn tắm tiến vào phòng tắm, lúc đi còn lơ đãng hỏi một câu “Em xác định mình chính là Omega đỉnh cấp sao?”
Sơ Tầm ngẩn ra, trầm tư chốc lát, chậm rãi đứng thẳng lưng lên, yên lặng đem chiếc khăn tắm cuộn quanh da thịt yếu đuối mẫn cảm.
Mẹ của cậu là đỉnh cấp Omega, cha lại là một Alpha cấp A, như vậy gen sinh ra đến 90% xác xuất là đỉnh cấp AO, bởi vì cơ thể gen mẹ mạnh mẽ hơn, chỉ cần sinh là là Omega thì ít nhất cũng là cấp A. Còn việc Sơ Tầm không có tin tức tố, từ xưa đến nay cũng chưa từng có ai hoài nghi cậu là Omega đỉnh cấp.
Cậu vốn không mấy để tâm đến cấp bậc của bản thân. Chỉ là, nghe những lời ám chỉ đầy hoài nghi từ miệng của chồng mình, trong lòng lại dâng lên nỗi khổ sở khó tả.
Tiếng nước từ phòng tắm vọng ra, Sơ Tầm cảm thấy trái tim rối loạn, hơi thở trong căn phòng trống trải cũng chẳng còn bình tĩnh. Không còn nhịp điệu êm đềm của một đêm yên tĩnh.
Ngày trước đồng ý kết hôn với Chung Càng, lẽ ra cậu không nên qua loa như thế. Không nên ngây thơ tin rằng chỉ cần yêu là có thể vượt qua tất cả khó khăn. Cũng không nên dễ dàng tin vào những lời ngon tiếng ngọt như “Anh không để ý chuyện em có hay không có tin tức tố”.
Làm gì có Alpha nào thật sự không để ý chuyện người yêu có tin tức tố hay không? Tin tức tố đại diện cho bản năng tính dục và khả năng sinh sản. Một Omega không có tin tức tố thậm chí còn kém hơn cả một Beta ở tầng lớp thấp nhất. Khi Alpha rơi vào thời kỳ động dục, họ cần Omega để xoa dịu, ngược lại, một Omega trong kỳ phát tình cũng cần pheromone của người yêu dẫn dắt mới có thể tiến vào sự kết hợp sâu sắc hơn.
Nhưng cậu thì không. Cậu không thể an ủi người chồng trong thời kỳ động dục, cũng không có phát tình, càng không thể bị đánh dấu. So ra, cậu chẳng khác nào một Beta không thể sinh sản.
Từ thời trung học, Sơ Tầm từng tự ti vì bản thân không có tin tức tố. Nhìn bạn học là Omega mỗi khi đến kỳ phát tình – toàn thân họ nóng rực, khuôn mặt đỏ bừng, tựa như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể tan vỡ – cảm giác ấy vẫn in sâu trong ký ức cậu. Ngay cả giáo viên sinh lý cũng từng giảng rằng Omega trong thời kỳ phát tình, nếu không có tin tức tố của Alpha để an ủi, sẽ chẳng khác gì đang giãy chết. Khi ấy, chỉ có một cuộc ái ân bất chấp hậu quả mới là cách xoa dịu duy nhất cho họ.
Nhưng giờ đây, cậu chẳng thể nào vui vẻ nổi. Vì chuyện mình không có pheromone, một nỗi kinh hoảng sâu sắc bao trùm lấy tâm trí. Thuở thiếu niên, có quá nhiều người theo đuổi hắn. Mẹ từng nói, hắn sẽ thừa hưởng hoàn toàn gen Omega đỉnh cấp của bà, chắc chắn sẽ trở thành sự tồn tại quý hiếm nhất trong đám đông, chẳng bao giờ phải lo lắng không ai muốn. Thế mà giờ thì sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, rồi sẽ ra sao?
Điều sỉ nhục nhất với một Omega chính là mang tiếng đã từng ly hôn. Điều đó chứng minh cậu không có khả năng giữ được Alpha của mình. Nếu Chung Càng thực sự bắt đầu ghét bỏ cậu, không cần cậu nữa, hắn biết lấy gì để đối mặt với mẹ đây?
Sơ Tầm cảm thấy một trận hoảng loạn.
Cậu vùi khuôn mặt nhỏ vào chăn, làn da trắng hồng áp lên lớp vải mềm mại. Nhưng quanh thân chẳng còn chút ấm áp nào, chỉ toàn sự bất an và nỗi sợ mơ hồ. Cậu vốn đã biết mình không có tin tức tố từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy trong giọng Chung Càng mang theo chút hoài nghi.
Anh ấy… đang hối hận sao? Hối hận vì đã cưới cậu? Đang bắt đầu ghét bỏ cậu rồi sao? Không biết… cậu hoàn toàn không biết.
Sơ Tầm vẫn muốn tin rằng Chung Càng yêu cậu. Rằng mối tình của họ – từ những năm cấp ba đi đến hôn nhân – sẽ không bị hiện thực tàn khốc đánh bại.
Chung Càng từ phòng tắm bước ra, liền thấy Sơ Tầm chỉ ló ra một cái đầu nhỏ, ôm chặt lấy chăn như con cừu non bị dọa sợ. Hắn gầy đến mức gần như không đẩy nổi độ phồng của chăn, mái tóc đen rũ xuống chiếc gối xanh lam đậm, thoạt nhìn như đang run rẩy.
“Làm sao vậy?”
Sơ Tầm cảm thấy vành tai nóng bừng. Nghe thấy giọng Chung Càng, cậu vội quay mặt đi. Thấy ánh mắt đầy quan tâm của chồng, cậu cố gắng trấn tĩnh, lắc đầu, giả vờ như không có gì.
Cậu không thể tỏ ra yếu đuối thêm được nữa. Cậu đã làm người khác khó chịu rồi.
Chung Càng vén một góc chăn, đắp lên vai cậu, sau đó xoay người đi sấy tóc. Tiếng máy sấy ồn ào phủ lên nhịp thở mỏng manh, không yên ổn của Sơ Tầm.
Xong việc, Chung Càng lại bận rộn trong phòng, mở máy tính, tiếp tục làm việc. Công việc của anh bận rộn đến mức ngay cả lúc đêm muộn cũng không làm xong. Một tổng giám đốc như anh bận rộn thế này, người dưới tay chắc hẳn cũng tất bật đến hỗn loạn.
Đã là mười một giờ đêm, Sơ Tầm quay đầu, lặng lẽ nhìn Chung Càng vẫn bận rộn trước máy tính. Ngày mai còn phải đi làm, cậu lo chồng mình không chịu nổi, liền nhẹ giọng khuyên:
“A Càng, nghỉ ngơi trước đi.”
Chung Càng không ngẩng đầu, ngón tay vẫn gõ trên bàn phím:
“Em thấy khó chịu thì cứ ngủ trước đi.”
“Không phải…” Sơ Tầm muốn nói muộn thế này thì thôi đừng làm thêm nữa, ngày mai có thể dậy sớm làm tiếp, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời. Cậu biết mình không thể thuyết phục được Chung Càng. Người đàn ông ấy gánh vác cả trọng trách nặng nề của Chung gia, còn bản thân cậu chẳng giúp được gì, chỉ thấy bất lực.
Sơ Tầm xuống giường, rót một cốc nước nóng, bưng đến bàn làm việc cho Chung Càng.
Cậu ngồi xuống bên cạnh.
Chung Càng ngẩng đầu liếc nhìn cậu một cái:
“Không ngủ sao?”
Sơ Tầm khẽ lắc đầu:
“Chưa buồn ngủ.”
Cậu không dám chạm bừa vào đống văn kiện trên bàn, liền dè dặt hỏi:
“Em có thể giúp được gì không?”
Chung Càng suy nghĩ một chút, rồi dùng ngón tay chỉ vào xấp giấy lộn xộn bên cạnh:
“Có thể sắp xếp lại mấy tờ kia theo trình tự.”
Nghe lời dặn, Sơ Tầm cẩn thận cầm xấp giấy lên. Không dám để lẫn lộn, cậu đọc qua từng đoạn rồi mới xếp theo đúng thứ tự.
Hai người lặng lẽ bận rộn cho đến mười hai giờ rưỡi. Dù kiến thức chuyên môn không phù hợp, lại không được phép tham gia vào nghiệp vụ công ty, Sơ Tầm vẫn cố gắng làm những việc nhỏ như sắp xếp giấy tờ để giúp chồng mình. Chung phu nhân từng nói, hắn chỉ cần làm một người vợ biết đau lòng cho chồng là đủ, những chuyện khác không nên xen vào – những lời giáo điều ấy hắn chưa bao giờ quên.
Lên giường ngủ, Chung Càng tắt đèn rồi ôm lấy Sơ Tầm từ phía sau. Đây là tư thế ngủ quen thuộc của họ. Dù Sơ Tầm không có pheromone, không thể khơi gợi dục vọng của anh, nhưng nhiều năm chung sống đã khiến cả hai hình thành sự dựa dẫm ngầm định này. Nếu đêm nay không được ôm như vậy, Sơ Tầm sẽ càng thêm bất an.
“Xin lỗi.” Chung Càng áp môi bên tai cậu, nhắm mắt khẽ nói. “Đừng để những lời ban nãy trong lòng.”
Trong vòng tay ấm áp, những bất an dần tan biến. Bàn chân Sơ Tầm cũng thấy nóng lên – là nhiệt độ cơ thể của Chung Càng truyền sang. Trong màn đêm, cậu khẽ mỉm cười, nắm chặt bàn tay đang đặt trên eo mình, khẽ nói:
“Không sao đâu.”
Dù bất an đến đâu, chỉ cần có vòng tay người yêu là đủ để xua đi tất cả. Họ đã cùng nhau đi qua nhiều năm như thế, lẽ ra phải trở thành chỗ dựa đáng tin cậy của nhau.
“Bác sĩ còn nói gì nữa không?” Chung Càng thở khẽ, giọng lẫn chút mệt mỏi và buồn ngủ.
Sơ Tầm nhỏ giọng đáp:
“Ông ấy bảo em chuẩn bị tâm lý… Nếu qua ba mươi tuổi vẫn không xuất hiện pheromone, thì về cơ bản sẽ không bao giờ có nữa…”
“Đồ lang băm chết tiệt.” Chung Càng khẽ mắng: “Chắc chắn sẽ có mà.”
Sơ Tầm siết chặt bàn tay anh, nghe tiếng hô hấp đều đặn, dần dần cũng chìm vào cơn buồn ngủ.
Sáng hôm sau, đúng như dự đoán, Sơ Tầm bị cảm.
Cơ thể yếu ớt của Omega luôn dễ bị tác động. Ngày hôm qua vừa xin nghỉ một lần, hôm nay lại chuẩn bị đi làm, nhưng cảm mạo đến vào lúc này thật không đúng thời điểm. Để không ảnh hưởng đến công việc, hắn đeo khẩu trang, lúc ăn sáng cũng tránh ngồi cùng gia nhân.
“Báo cáo xét nghiệm ra chưa?” – Chung lão hỏi khi ngồi trước bàn ăn.
Chung phu nhân liếc nhìn cha, rồi lại nhìn con trai. Bà biết kết quả, cũng biết sẽ có một trận tranh cãi lớn.
Chung Càng cầm muôi, múc thịt trong bát, thản nhiên đáp:
“Không có gì thay đổi.”
“‘Không có gì thay đổi nghĩa là sao?” Chung lão nghiêm giọng. “Ý là không có tiến triển gì hết à?”
Chung Càng chỉ khẽ ừ, vẻ uể oải.
“Ầm!” Bàn ăn vang lên tiếng đập mạnh. Những người phụ nữ trong phòng đều sợ hãi. Chung Càng ngẩng lên, nhưng không tỏ vẻ bất ngờ, tính khí lớn là truyền thống của ông nội không phải chuyện mới. Ông vốn đã không hài lòng với người cháu dâu không thể sinh nở này từ lâu.
“Ăn uống gì nổi nữa! Ăn vào có ngon lành gì đâu!” Chung lão quát, lại đập bàn lần nữa khiến đôi đũa lăn xuống sàn. “Chuyện này không thể trì hoãn thêm.”
Ánh mắt Chung Càng lúc này mới trở nên lạnh lùng.
Chung lão chỉ vào người hầu:
“Gọi thằng Sơ Tầm ra đây!”
Chung Càng xen vào:
“Con cưới em ấy không phải để sinh con.”
“Nếu không thể sinh thì có ích gì?” – Chung lão nói, giọng đầy uy quyền. – “Lúc trước ông đồng ý cuộc hôn nhân này là do thằng nhóc con giấu ông. Chứ sao ông có thể để một Omega không tin tức tố bước chân vào Chung gia? Không phải ông không có lý lẽ. Ông đã cho các ngươi thời gian, hết lần này đến lần khác. Nhưng có tiến triển gì không? Thuốc cũng uống, xét nghiệm cũng làm, có tác dụng gì chưa?”
Chung Càng đứng lên, nhặt đũa dưới sàn:
“Con đi làm đây.”
“Quay lại!” – Chung lão quát, nhưng Chung Càng đã bỏ đi, để lại ông tức giận đứng phắt dậy, quyền uy bị thách thức, chỉ tay mắng vào bóng lưng cháu.
Đúng lúc ấy, Sơ Tầm từ bếp bước ra, vừa thả bát đũa xuống. Nghe được cuộc đối thoại, hắn lúng túng đứng giữa hai người, chỉ biết cúi đầu.
“Sơ Tầm, lại đây.” – Chung lão gọi, giọng không cho phép từ chối.
Sơ Tầm không thể không nghe theo. Quan hệ cùng cách dạy dỗ từ nhỏ không cho phép cậu chống đối. Cậu liếc nhìn Chung Càng, người đàn ông ấy đứng ở cửa, chỉ nhìn cậu một chút, rồi xoay người bỏ đi. Sơ Tầm đành phải bước tới trước mặt Chung lão.
“Ta không muốn nói lời khó nghe,” – giọng ông già sắc lạnh – “mẹ cậu là đỉnh cấp Omega, vì thế cậu mới có thể gả vào Chung gia chúng ta. Nhưng nếu cậu không có tin tức tố… xin lỗi, Chung gia tuyệt đối không thể chấp nhận. Ta cho cậu thêm hai tháng nữa. Trong vòng hai tháng, nếu vẫn không có tiến triển… ta không cần phải nói rõ kết cục là gì, đúng chứ?”
Trong căn nhà này, người để ý nhất việc hắn không có pheromone chính là Chung lão. Lời khó nghe không thể tránh được. Nghe xong những câu uy hiếp cùng cái gọi là “vì lợi ích của hai nhà”, Sơ Tầm mới bước ra khỏi phòng khách.
Hôm nay Chung Càng nói sẽ đưa cậu đi làm. Lúc này anh đang ngồi trong xe, buồn bực hút thuốc. Sơ Tầm mở cửa xe, mùi thuốc lá xộc vào mũi.
Cậu hơi nghiêng đầu, rồi lặng lẽ ngồi vào.
“Ông lại nói gì nữa?” – Chung Càng hỏi, dường như chỉ là hỏi cho có.
“Vẫn những lời đó thôi.” – Sơ Tầm đã quá quen với sự cay nghiệt này. Hai năm qua, cả hai đều đã quen.
“Đừng để trong lòng.” – Chung Càng khởi động xe, đưa xe nhập vào dòng đường.
Nói thì dễ, nhưng nghe nhiều rồi, những lời đó vẫn đâm vào lòng. Sơ Tầm nhìn qua cửa kính, dưới khẩu trang khẽ thở dài.
“Cảm mạo rồi. Đến công ty nhớ mua thuốc nhé.”
“Ừm.” – Sơ Tầm đáp vô thức, ánh mắt vẫn theo những khung cảnh vụt qua ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu chỉ quanh quẩn giọng nói lạnh lùng của Chung lão.
Hai tháng… có thể làm được gì trong hai tháng?
Chuyện cậu không có tin tức tố đã kéo dài nhiều năm. Không phải cứ muốn là có. Bao nhiêu xét nghiệm, bao nhiêu biện pháp cũng không làm xuất hiện được thứ ấy. Hai tháng nữa… thứ chờ đợi cậu e rằng chỉ là tờ đơn ly hôn.
Một Omega không có tin tức tố – trong xã hội này chẳng khác nào không tồn tại. Trong mắt người khác, cậu không xứng với cái tên Chung gia.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể kết thúc bằng ly hôn?
Sơ Tầm không biết rồi sẽ thế nào. Không biết sau này sẽ làm sao đối diện với người mẹ kiêu ngạo của mình.
Nhưng còn chưa tới hai tháng, tờ đơn ly hôn ấy đã được đặt lên bàn. Và là chính tay Sơ Tầm mang tới.