Trần Mỹ Ngọc hỏi: “Thứ đã bị ô nhiễm thì còn có thể là nước nguyên bản sao?”
“Sao lại cứ phải chấp nhất với nước nguyên bản? Nước được cấu thành từ hydro và oxy, dù thêm bao nhiêu thứ vào thì hydro và oxy vẫn tồn tại. Nước trong ly đổ vào sông thì thành nước sông, chảy ra biển thì thành nước biển, từ trời rơi xuống là nước mưa, thêm màu đen vào thì thành mực... Dù thêm bao nhiêu thứ, nước vẫn là nước, đúng không?” Khương Vưu nghiêm túc đáp. “Cách duy nhất để nước không bốc hơi là để nó ở cùng với nhiều nước hơn. Muốn không trở thành dị loại, cách đơn giản nhất là biến tất cả mọi người thành dị loại. Khi số lượng quái vật đủ nhiều, sẽ chẳng ai để ý đến quái vật nữa…”
Khương Vưu còn chưa tiến vào Nguyên Sinh Địa, nhưng từ những gì cô biết, cộng với hành động của Hồng Nhãn, lời quái thụ, và những chuyện xảy ra ở Trần Gia Thôn, có một số điều đã trở nên khá rõ ràng. Cô luôn cho rằng quái vật là một thứ đáng sợ, nhưng chuyến đi Vực Sâu này đã khiến cô có thêm những suy đoán. Dù kết quả thế nào, cô nhất định phải vào Nguyên Sinh Địa.
Trần Mỹ Ngọc nhìn Khương Vưu, giọng nặng nề: “Vậy dù biết Hồng Nhãn đang chờ cô mở Nguyên Sinh Địa, cô vẫn sẽ làm?”
“Vào Nguyên Sinh Địa là việc tôi muốn làm, sẽ không vì ý kiến của người khác mà thay đổi. Chẳng lẽ chỉ vì ngoài cửa có sói mà phải từ bỏ cả thảo nguyên rộng lớn sao?” Khương Vưu tiếp tục, “Tôi đoán Hồng Nhãn đã từng dụ dỗ cô trở về, nhưng cô không đồng ý, đúng không?”
Trần Mỹ Ngọc đáp: “Đương nhiên, sao tôi có thể nghe lời một con sói chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT