Hơn một giờ sau, thấy Tưởng Tây thật sự chạy không nổi nữa, Khương Vưu mới đại phát từ bi xách hắn vào một góc, cho nghỉ giữa hiệp.
Vất vả lắm gỡ được mấy cái lục lạc trên người xuống, Tưởng Tây đã mệt đến quỳ rạp xuống đất thở dốc không ra hơi. Toàn thân chỗ nào cũng thủng lỗ chỗ. Nếu là trước kia, chắc chắn hắn đã chết từ lâu rồi. Cũng nhờ cái quả kia, vết thương trên người hắn tuy không khép miệng, cảm giác đau cũng chẳng vơi đi chút nào, nhưng ít ra cũng không chảy máu nữa, nên chưa chết.
“Lão đại, cô nói có phải không cảm thấy đau thì tốt hơn không?”
Không cảm thấy đau? Khương Vưu khó hiểu nhìn gã đàn ông chật vật trước mặt: “Đau đớn là cơ chế bảo vệ nguyên thủy nhất của con người. Không cảm thấy đau đớn là một điều đáng sợ đấy, vì nó có nghĩa là cậu có thể không nhận ra mình bị thương ở đâu.”
Lời cô rất có lý. Nhưng vẫn đau quá!
“Lão đại, giúp tôi với, lưng tôi đau quá!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT