Vài người trong đám người sống sót bắt đầu nhao nhao hỏi han, dò xét tình hình.
Một người trong đội hộ vệ liền giải thích: "Đây là bột đuổi trùng. Bốn Mùa Cốc nằm giữa vùng núi non trùng điệp, xung quanh toàn là núi, lại thêm địa hình hẻm núi, nên sinh ra một loại kiến ăn thịt người. Bột đuổi trùng này chính là để đối phó với chúng. Nó giống như hùng hoàng đối với loài rắn vậy, mọi người không cần quá lo lắng. Tối nay chỉ cần không rời khỏi khu vực nhà ở, lũ kiến ăn thịt người sẽ không làm hại ai. Nhưng nếu ai tự tìm đường chết, chạy ra ngoài thì chúng tôi không chịu trách nhiệm."
Vừa nghe nói ở đây còn có kiến ăn thịt người, mọi người lập tức hoảng loạn. Ai cũng biết loài kiến đáng sợ không phải ở thân thể mà là ở số lượng của chúng. Một khi xuất hiện là cả đàn, hàng ngàn hàng vạn con. Huống chi đây lại là kiến ăn thịt người.
Khương Vưu lên tiếng hỏi: "Nhưng ban ngày chúng tôi đến đây không hề thấy loại kiến ăn thịt người nào cả?"
"Lũ kiến ăn thịt người này ban ngày không ra ngoài. Chúng sợ ánh nắng mặt trời. Nhưng một khi màn đêm buông xuống..."
Vừa dứt lời, tia nắng cuối cùng tắt hẳn. Dưới ánh đèn đường trắng nhợt, từ những khe núi đen ngòm vọng lại những tiếng sột soạt, sột soạt... như có thứ gì đó đang bò ra từ dưới lòng đất sâu thẳm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT