“Một trăm ngàn tệ, Trần Vãn, cậu thật không cần sao?” Vương Lượng tấm tắc kinh ngạc. Một trăm ngàn tệ! Tiền lương một tháng của hắn hơn 40 tệ, phải kiếm hơn 200 bao lâu mới có được. Đến lúc đó xương cốt cũng đã thành tro rồi.
“Không cần đâu.” Trần Vãn lắc đầu. Một trăm ngàn đó là khoai lang nóng bỏng tay, không thể lấy.
Vương Lượng vừa tiếc tiền, vừa nể phục Trần Vãn. Một trăm ngàn tệ nói không cần là không cần, có mấy ai đủ quyết đoán như vậy?
Trần Vãn để vali quần áo lại trên xe buýt của xưởng phim: “Mấy bộ quần áo này, nếu các cậu thích thì cứ lấy đi.”
Để luyện tập dáng đi catwalk, có người đã bị chuột rút. Trần Vãn thấy hết sự nỗ lực của họ. Quần áo trên sàn diễn không thích hợp để mặc hàng ngày, cậu mang về cũng vô dụng, chi bằng tặng lại cho họ.
Các cô gái vui mừng khôn xiết, cảm ơn Trần Vãn rối rít. Quần áo đẹp thì ai mà chẳng thích, dù không thể mặc thì cất dưới đáy hòm cũng tốt.
Mỗi người chia được hai bộ quần áo. Vương Lượng nhớ ra một chuyện: “Bộ cuối cùng sao cậu không làm theo phong cách truyền thống của chúng ta?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT