Trần Vãn không hề ngạc nhiên khi thấy Trần Dũng Dương ở cổng thôn. Cậu nhóc giống như một chú cún con bám lấy, xung phong xách túi cho Trần Vãn, miệng líu lo không ngừng, kể tuốt tuồn tuột mọi điều Trần Vãn muốn hỏi và không muốn hỏi.
Trần Lộ đang nhổ cọng hoa tỏi non, nghe thấy giọng Trần Dũng Dương, vui mừng ngẩng đầu: “Nhất định là chú nhỏ đã về đến!”
Hai chị em đồng loạt bỏ dở công việc, chạy ra sân nhỏ chào đón Trần Vãn. Nụ cười trên mặt họ còn rạng rỡ hơn hoa tháng Ba.
“Dũng Dương, em đi gọi mẹ một tiếng đi.” Trần Lộ nói với Trần Dũng Dương. Cậu nhóc chạy nhanh như gió, chớp mắt đã không thấy bóng.
Trần Vãn theo thói quen định vào phòng của Hứa Không Sơn bên cạnh để hành lý, nhưng Trần Lộ giữ chặt tay cậu: “Mẹ bảo chú nhỏ ngủ phòng của chú ngày xưa, mẹ đã dọn dẹp xong rồi.”
Chiếc giường gỗ đã được lắp lại như cũ, bên trên trải ga giường hoa quen thuộc. Tủ đầu giường, bàn học dưới cửa sổ, mọi thứ như thể trở về hai năm trước.
Chuyện gì vậy, Trần Vãn không hiểu: “Dọn dẹp từ khi nào? Mẹ con không may quần áo cho người ta nữa à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play