Vương Lợi An cuối cùng cũng sống sót qua tuần thi. Hắn về ký túc xá ngủ vùi, bất chấp trời đất. Đào Mỹ Lệ nghỉ phép muộn hơn hai ngày, nên Vương Lợi An mua vé tàu ngày 20 tháng Chạp, nói sẽ ở lại trường vài ngày để tận hưởng thế giới hai người với người yêu.
Trần Vãn hẹn hắn sáng 20 tháng Chạp gặp nhau ở cổng trường rồi không để ý nữa, chẳng phải chỉ là người yêu thôi sao, cậu cũng có đấy.
Nam Thành áp dụng giờ làm việc tiêu chuẩn, từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, nghỉ chủ nhật. Miệng thì Đỗ Đằng Long nói Hứa Không Sơn không được để công việc bị ảnh hưởng, nhưng trên thực tế lại cố gắng giảm bớt thời gian tăng ca cho anh, để anh có thời gian ôn tập. Vì vậy, giờ Hứa Không Sơn về nhà cơ bản rất ổn định.
Nhưng những người khác bận tối mắt tối mũi, Hứa Không Sơn cũng không thể một mình thảnh thơi. Mỗi sáng, anh cùng Trần Vãn ra ngoài, đến cơ quan trước 8 giờ, tương đương với việc tự nguyện làm thêm một tiếng đồng hồ.
“Anh Sơn, Giám đốc Đỗ đã nói ngày nào bọn anh được nghỉ chưa?” Trần Vãn áng chừng thời gian nấu xong cơm, bày một bàn thịnh soạn.
“Chưa nói, hôm nay là ngày gì à?” Hứa Không Sơn nhìn bàn ăn khác thường, trực giác mách bảo Trần Vãn muốn báo tin tốt gì cho anh.
“Anh đoán xem?” Trần Vãn che mắt Hứa Không Sơn, đặt một tờ giấy vào lòng bàn tay anh. “Em đã trả hết số tiền còn lại của căn nhà cho giáo sư Đổng rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play