Quãng đường tàu hỏa từ thành phố về Hà Nguyên chỉ mất hai giờ, nhưng tính cả thời gian đi ra ga tàu và về nhà, thì cũng tốn hơn nửa ngày trời.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ tàu hỏa ngày càng quen thuộc, Trần Vãn bỗng có một cảm giác cận hương tình khiết. (Càng gần quê hương lòng càng bồn chồn)
Thời gian năm tháng trôi qua không phải chỉ có bốn ngày, cậu nhớ rất rõ ràng.
“Chú cười gì vậy?” Kế bên Trần Vãn là Hứa Không Sơn, còn Trần Dũng Phi ngồi đối diện, khóe mắt nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Trần Vãn.
“Chú vui quá.” Trần Vãn quay đầu lại. “Con không vui sao?”
“Con cũng vui.” Trần Dũng Phi nở một nụ cười. “Chú ơi, chú nghĩ có người ra đón chúng ta không?”
Trần Vãn xa nhà đã năm tháng, còn Trần Dũng Phi thì lâu hơn. Có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc, đi đi lại lại chỉ mất một ngày, sao lại một năm nửa năm mới về một lần, nhưng thời gian, lại là thứ mà Trần Vãn thiếu nhất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT