Uống no sữa, cô bé duỗi thẳng chân dựa vào ghế, xoa xoa cái bụng tròn rồi ợ một tiếng. Bé lại quay ra nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, chúng trông như những cây kẹo bông gòn mà cô Nhiêu Thi Thi đã mua cho bé. Tiểu Đồng há miệng, cắn một miếng vào không khí, làm bộ như mình vừa ăn được kẹo bông ngọt ngào.

Chung Cẩn có nhà ở Kinh Thị, nhưng anh không về mà đặt phòng tại một khách sạn. Cất hành lý xong, anh ra ban công gọi điện thoại.

Lúc anh quay lại phòng, Chung Vân Đồng đang duỗi thẳng chân tay, nằm sấp ngay ngắn trên sàn nhà, tư thế trông như một con vịt quay. Chung Cẩn chưa từng thấy đứa trẻ nào bò thế này, nhưng nó lại có chút giống con ch.ó hay phơi nắng ở cửa đồn. Nhiêu Thi Thi hay gọi nó là “vịt quay”, và giờ Chung Vân Đồng trông như một con “vịt quay” cỡ lớn.

Tiểu Đồng úp cằm xuống sàn, ngước mắt lên, yếu ớt nói: “Ba ơi, con đói lắm rồi.”

Lúc này Chung Cẩn dù lòng còn ngổn ngang cũng bị cô bé chọc cho bật cười.

Dưới lầu khách sạn có một cửa hàng McDonald's. Anh dẫn cô bé ra ngoài kiếm ăn, gọi hai suất, một lớn một nhỏ.

Suất ăn trẻ em có nước trái cây, hamburger, khoai tây nghiền và một món đồ chơi nhỏ. Tiểu Đồng đói thật sự. Chung Cẩn vừa lau tay cho bé, mắt cô bé đã dán chặt vào cái hamburger, lí nhí thúc giục: “Ba nhanh lên ạ.”

“Ăn được rồi.”

Tiểu Đồng lập tức chộp lấy hamburger, cắn một miếng thật to, hai má phồng lên như hai cái bánh bao.

Chung Cẩn dùng khăn giấy lau khóe miệng dính sốt cho bé: “Ăn từ từ thôi.” Anh cắm ống hút vào ly nước trái cây, đưa đến bên miệng cho bé uống.

Tiểu Đồng ăn vài miếng hamburger lại cúi xuống hút một ngụm nước trái cây. Cô bé ăn nhưng mắt lại liên tục nhìn về phía sau lưng Chung Cẩn.

Anh tò mò quay lại, thấy bàn sau là một gia đình ba người. Bàn của họ chất đầy đồ ăn. Một cô bé trạc tuổi Tiểu Đồng đang ngồi giữa ba mẹ, điệu đà chờ mẹ đút cho ăn. Cô bé đó mặc một chiếc váy công chúa lấp lánh và đi giày da nhỏ, trên đầu còn đội một chiếc vương miện đính đá sáng choang.

Chung Cẩn nhìn một lúc rồi quay lại, thấy mắt Tiểu Đồng vẫn dán vào cô bé mặc váy công chúa, trong con ngươi đen láy phản chiếu cả ánh sáng từ chiếc vương miện.

Con bé đang ngưỡng mộ váy và vương miện của người ta sao?

Chắc là vậy rồi.

Tiểu Đồng vẫn đang mặc bộ đồ nhàu nhĩ, sau chuyến bay lại càng thêm nhăn nhúm. Mái tóc cũng hơi bung ra.

Rõ ràng có một khuôn mặt xinh xắn như búp bê sứ, nhưng mấy ngày nay lại sống một cuộc đời quá tùy tiện. Thế nhưng cô bé lại rất ngoan, trừ lần đầu gặp mặt, sau đó chưa bao giờ khóc lóc, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.

Trong khoảnh khắc này, Chung Cẩn quên mất tình cảnh tồi tệ của mình, anh thậm chí có chút đau lòng cho đứa trẻ nhỏ bé trước mặt.

“Con đang xem gì vậy?” Chung Cẩn hỏi. Anh quyết định, mặc kệ Tiểu Đồng nói váy công chúa hay vương miện, anh đều sẽ mua cho bé.

Tiểu Đồng chớp chớp hàng mi vừa dài vừa dày, che miệng, lí nhí đáp: “Đùi gà ạ.” Vì cố tình nói nhỏ nên động tác của bé trông có vẻ lén lút.

Chung Cẩn: “Cái gì? Con nói to lên một chút.”

Tiểu Đồng vẫn nói rất nhỏ: “Bây giờ con nói lớn tiếng được chưa ạ?”

Lúc này Chung Cẩn mới nhớ ra đã dặn bé không được làm ồn. Cô bé thật sự rất nghe lời, vẫn nhớ đến tận bây giờ.

“Được rồi, có thể nói chuyện bình thường, nhưng cũng không cần quá lớn tiếng.”

“Dạ.” Tiểu Đồng lập tức chỉ vào bàn phía sau, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Bạn nhỏ kia sao lại được ăn gà rán giòn rụm thế ạ?”

Chung Cẩn: “……”

Cuối cùng, Tiểu Đồng cũng được thỏa nguyện gặm miếng gà giòn tan. Cô bé ôm miếng gà gặm đến mức mặt mũi dính đầy dầu mỡ. Chung Cẩn ăn xong liền ngồi bên cạnh, kiên nhẫn lau tay lau mặt cho bé.

Khi họ ra khỏi quán ăn, trời đã tối. Những tòa nhà cao tầng vẫn sáng rực ánh đèn, dòng xe nối đuôi nhau tắc nghẽn. Cảnh tượng này vốn rất quen thuộc, nhưng một năm sau trở về, lại có thêm một đứa trẻ bên cạnh, tâm trạng hoàn toàn khác biệt, mọi thứ bỗng trở nên thật xa lạ.

Chung Cẩn ôm Tiểu Đồng băng qua đường, đi về phía trung tâm thương mại đối diện.

Thấy không phải đường về khách sạn, Tiểu Đồng liền đá đá chân phản đối: “Con muốn đi ngủ.”

“Đi mua quần áo trước đã.”

Tiểu Đồng trực tiếp dùng trán dụi vào vai Chung Cẩn: “Không mua, ngủ cơ.”

Chung Cẩn lờ đi.

Tiểu Đồng: “A a a, mắt con sắp nhắm lại rồi.”

Chung Cẩn: “Vậy thì con nhắm một lát đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play