“Cũng có khả năng đó. Họ nói nếu không yên tâm thì có thể lấy mẫu m.á.u của cả hai đi giám định lại.”
Nói xong, sắc mặt Tiểu Vương có chút mờ mịt: “Chị Mao… Chuyện này… có khi nào liên quan đến vấn đề đời tư cá nhân không ạ?”
Lúc này Mao Phỉ Tuyết đã nhanh chóng bình tĩnh lại, cô hạ thấp giọng:
“Không hẳn là như cậu nghĩ đâu. Chung Cẩn trước đây từng có một đời vợ, tuổi của đứa bé này cũng xấp xỉ thời gian anh ấy kết hôn. Có thể có ẩn tình gì khác… Tóm lại, trước khi mọi chuyện rõ ràng, không được nói chuyện này với bất kỳ ai, kể cả Nhiêu Thi Thi. Chuyện này có thể phức tạp hơn chúng ta tưởng.”
“Vâng, chị yên tâm, em sẽ không nói đâu.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng của Chung Cẩn: “Phó sở trưởng Mao, cô có trong đó không?”
Mao Phỉ Tuyết đáp: “Có.” Rồi bước nhanh ra mở cửa.
Mặt Tiểu Vương lập tức đỏ bừng, cảm giác như nói xấu sau lưng bị đương sự bắt quả tang. Anh vội vàng chào Chung Cẩn rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.
Chung Cẩn bình tĩnh nhìn Tiểu Vương rời đi, rồi quay lại nhìn Mao Phỉ Tuyết: “Chuyện cô biết cả rồi chứ?”
“Biết rồi.”
Chung Cẩn gật đầu: “Ừ. Ngày mai là cuối tuần, tôi muốn đưa con bé về Kinh Thị một chuyến, thứ hai sẽ quay lại. Trong sở có việc gì thì gọi cho tôi.”
Mao Phỉ Tuyết hiểu ra. Chung Cẩn mới đến Hải Sơn năm ngoái, trước đó anh luôn sống ở Kinh Thị. Vậy nên đứa bé này chỉ có thể được sinh ra ở Kinh Thị. Muốn điều tra chân tướng, đương nhiên phải quay về đó.
Khi mua vé máy bay, Chung Cẩn mới nhớ ra Chung Vân Đồng không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào. Anh đành nhờ Mao Phỉ Tuyết xin sở cấp cho một giấy chứng nhận nhân thân tạm thời, lúc này mới thuận lợi qua cửa an ninh sân bay.
Đứng trước cửa sổ lớn của sảnh chờ, Chung Vân Đồng tròn xoe mắt nhìn một chiếc máy bay từ từ cất cánh. Cô bé hưng phấn quay sang Chung Cẩn:
“Lát nữa chúng ta sẽ cưỡi con chim lớn kia bay đi ạ?”
“Ừ, cái đó gọi là máy bay.” Ánh mắt Chung Cẩn nhìn theo, hoàng hôn buông xuống cánh bay, khiến đôi cánh kim loại nặng nề cũng trở nên mềm mại.
Bề ngoài anh trông rất bình tĩnh, nhưng nội tâm đã sớm rối như tơ vò. Sau khi mất đi tất cả người thân, ngay khi anh nghĩ rằng cả đời này mình sẽ cô độc, một đứa trẻ có cùng huyết thống lại đột ngột xuất hiện. Chung Cẩn không biết đây là phúc hay là họa.
Anh co chân ngồi xuống, trong đầu là một mớ hỗn loạn. Nhưng niềm vui nỗi buồn của con người vốn không tương thông, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Vân Đồng thì lại đang ửng đỏ, một lòng chỉ mong được cưỡi con chim lớn bay lượn.
Bé lại chạy đến trước mặt Chung Cẩn, ngẩng mặt hỏi: “Ba ơi, chúng ta bay đi đâu thế ạ? Bay đến một thế giới khác sao?”
Một đôi vợ chồng già ngồi đối diện nghe vậy mặt thoáng chốc đen lại.
Chung Cẩn vội giải thích: “Không phải thế giới khác, chúng ta bay đến Kinh Thị.”
Anh liếc nhìn đôi vợ chồng già, rồi quay sang dặn dò con gái: “Từ giờ trở đi, con nói chuyện nhỏ tiếng thôi, không được làm ồn, không được la hét, cũng không được khóc. Có cần gì thì phải nói nhỏ với ba, hiểu chưa?”
Chung Vân Đồng nhón chân, ghé vào tai Chung Cẩn thì thầm: “Vâng ạ.” Tuy không hiểu tại sao nhưng ba đã nói vậy chắc chắn có lý do của ba.
Lên máy bay, sự hưng phấn của Chung Vân Đồng kéo dài không được bao lâu thì cô bé bắt đầu thấy khó chịu.
Bé kéo tay áo Chung Cẩn, bịt tai nói nhỏ: “Tai con đau quá.”
Chung Cẩn bảo bé thử ngáp xem có đỡ không. Tiểu Đồng liền vừa bịt tai vừa cố há miệng thật to để ngáp. Tai đau đến mức muốn khóc, nhưng nhớ lời ba dặn, bé vừa ngáp vừa tự an ủi mình:
“Không được khóc nha, tuyệt đối không được khóc, Tiểu Đồng phải kiên cường.”
Nhưng tai vẫn càng lúc càng đau.
Bé bĩu môi, thì thầm: “Xin lỗi ba, con sắp khóc mất.”
Chung Cẩn nhẹ nhàng xoa tai cho bé: “Cố gắng thêm một chút nữa được không?”
Một nữ tiếp viên hàng không chú ý đến tình hình, cô liền mang đến một hộp sữa, dịu dàng nói với bé: “Để ba đút sữa cho con uống nhé, có thể sẽ đỡ đau tai hơn đó.”
Chung Cẩn mở hộp sữa, Tiểu Đồng liền ôm lấy uống ừng ực. Động tác nuốt quả nhiên giúp cơn đau giảm đi đáng kể.