Thứ hai, cả ngày Tô An An đều mất tập trung. Khi đi học, cô liên tục thất thần, cắn ngón tay không ngừng cười ngây ngô, cười ngốc nghếch, sau đó vẫn cười. Các cô đi học lớp quy mô nhỏ, một phòng học thưa thớt chỉ có mười mấy người, hơi có điều khác lạ sẽ bị thấy ngay. Lúc này, cô giáo người Nhật trên bục giảng đã đưa ánh mắt về phía cô lần thứ ba, buông giáo án trong tay, tươi cười ấm áp: “An An, em có thể luyện đối thoại với cô không?”
Cô giáo ngoại quốc là người Nhật Bản rất đáng yêu, năm nay gần bốn mươi tuổi nhưng ngoại hình vẫn còn dừng lại ở hai mươi tám tuổi, vóc dáng không cao, ăn nói nhỏ nhẹ. Bởi vì cô giáo đã sống ở Trung Quốc mười năm, lại gả cho người Trung Quốc, cho nên tiếng phổ thông rất tiêu chuẩn. Cô ấy nói một lần bằng tiếng Trung, sau đó lặp lại bằng tiếng Nhật.
Tô An An bị điểm danh đứng lên theo phản xạ có điều kiện. Bởi vì dùng sức quá mạnh, đầu gối không cẩn thận đụng phải chân bàn, đau đớn kéo đến làm cô lập tức tỉnh táo. Cô ngẩng đầu thấy cô giáo đang cười thì không biết làm sao, lại cúi đầu nhìn Cao Phán ngồi bên cạnh. Cao Phán làm động tác tay chỉ vào một đoạn trong sách giáo khoa, làm ra khẩu hình: “Đối thoại.”
À, à! An An tỏ vẻ đã hiểu, cầm sách giáo khoa lên, đọc một lèo cả đoạn đối thoại trôi chảy. Cô không để ý xung quanh nên chưa từng nhìn thấy Cao Phán đã che mặt nhìn về hướng khác. An An buông sách giáo khoa, chớp mắt mỉm cười.
Cô giáo Nhật Bản bất đắc dĩ mỉm cười, các bạn học khe khẽ nói nhỏ, lúc này cô mới hoảng hốt phát hiện bất thường, cúi đầu phát hiện Cao Phán cũng là vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng. Làm sao vậy?
“An An, mời ngồi.”
Tô An An ngồi xuống sau đó lập tức lôi kéo tay Cao Phán, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Tớ đọc sai à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT