"Lúc đó tôi sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng. Viên cảnh sát kia ngã xuống, tôi liền nhìn thấy qua khe cửa ở buồng vệ sinh đối diện. Tôi sợ anh ta phát hiện tôi nhìn thấy hắn, nên lập tức dời mắt đi. Lúc đó quá hoảng loạn, khe hở lại nhỏ, nên cũng không nhìn rõ được gì, nhưng người đó chắc chắn đang đứng sát cửa, vì tôi thấy mu bàn tay hắn có hình xăm."
"Hình xăm đó như thế nào?"
Dư Duy Tây trầm ngâm vài giây: "Tôi có thể vẽ lại cho anh, nhưng chỉ có thể vẽ lại những gì tôi đã thấy và nhớ rõ."
Một lát sau, Dư Duy Tây đẩy tờ giấy trắng về phía Trần Giản Ngôn.
Anh nhìn hai giây, rồi ngước mắt lên: "Cô Dư biết vẽ tranh?"
"Tôi là sinh viên mỹ thuật."
Trần Giản Ngôn tỏ ra không mấy hứng thú, sau khi hỏi thêm vài câu, anh trực tiếp đưa tờ giấy cho nữ cảnh sát bên cạnh, rồi đứng dậy định rời đi.
Dư Duy Tây vội vàng gọi anh lại: "Cục trưởng Trần, anh, anh còn chưa cởi áo cho tôi xem đâu!"
Nữ cảnh sát bên cạnh vừa đến sau, nghe vậy thì sững sờ, hai mắt đảo như radar nhìn chằm chằm hai người.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT