Trong nháy mắt, Dư Duy Tây choáng váng đầu óc, tầm mắt mờ đi, cô chìm sâu vào một đoạn hồi ức nặng nề.

Năm đó Dư Duy Tây là sinh viên năm nhất, câu lạc bộ của trường tổ chức hoạt động tình nguyện ở một viện dưỡng lão. Viện nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh. Hôm đó có rất nhiều học sinh cùng đi. Sau khi kết thúc, mọi người chụp ảnh lưu niệm rồi lần lượt rời đi. Dư Duy Tây không đành lòng để lại mấy cụ già không có con cái, nên ở lại trò chuyện thêm một tiếng nữa. Cô đã hẹn với tài xế chở hàng rằng lúc về sẽ gọi cô theo. Thế nhưng, khi mây đen kéo đến, Dư Duy Tây mới nhận ra tài xế đã quên cô và đi mất.

Chỉ một giờ đồng hồ đó đã thay đổi cả cuộc đời cô.

Gã đàn ông kia thân hình cao lớn. Cô đã ngây người ra vì sợ hãi khi bị hắn kéo lên xe. Đến khi cô bắt đầu vùng vẫy chống cự thì quần đã bị tụt xuống.

Đêm mưa trên núi rất lạnh, ghế da lạnh buốt, nhưng thân thể gã lại nóng rực. Hắn giấu mặt mình trong bóng tối, đặt hai chân Dư Duy Tây lên đùi hắn, dùng nửa thân trên đè chặt cơ thể cô. Cứng rắn như một con mãnh thú hung dữ, hắn đã phá vỡ màng trinh của cô.

Mùi bạc hà nồng nặc trên người gã bao trùm lấy cô, nuốt chửng cô, từng chút một dập tắt mọi hy vọng.

Cái cảm giác đau đớn xé nát cơ thể đó, Dư Duy Tây cả đời này cũng không thể quên.

—-

"Cục trưởng của chúng tôi đang hỏi cô đấy, ngẩn người ra làm gì!" Tiếng quát giận dữ cắt ngang dòng hồi ức.

Dư Duy Tây giật mình. Tầm mắt tan rã của cô dần dần lấy lại tiêu cự. Bóng dáng người đàn ông đè lên cô trong ký ức và khuôn mặt của Trần Giản Ngôn trước mắt bỗng chồng lên nhau. Thân thể cô run lên, tay lỡ đánh đổ ly nước bên cạnh. Nước trà đổ ào ra, Trần Giản Ngôn đưa tay ra đỡ. Cô tái mặt, rụt người lại phía sau.

Tay Trần Giản Ngôn khựng lại giữa không trung, lông mày hơi nhướng lên: "Sợ tôi à?"

Ban đầu, Dư Duy Tây cảm thấy người này có một luồng chính khí, mang lại cảm giác an toàn. Nhưng không biết là mùi bạc hà trên người Trần Giản Ngôn gợi lại nỗi sợ hãi và căm hận trong ký ức, hay là ánh mắt sâu thẳm đầy áp lực lúc này của anh, mà cảm giác an toàn ban đầu đã biến mất, thay vào đó là sự phản cảm khó hiểu.

Cô nghĩ, chắc chắn là do mùi bạc hà lạnh lẽo trên người Trần Giản Ngôn, cái mùi mà cô ghét đến tận xương tủy.

"Không có." Dư Duy Tây cúi đầu, tiện tay đặt lại chiếc ly giấy bị đổ. Tiếng còng tay loảng xoảng làm cô tỉnh táo hơn một chút.

Nước chảy ướt đầu gối cô, hơi nóng rát nhưng cô không bận tâm.

Ánh mắt Trần Giản Ngôn sâu thẳm, ngữ khí lại bình thản, không nhanh không chậm lặp lại một lần: "Cô nói viên cảnh sát kia trước khi chết có gọi tên tôi?"

Dư Duy Tây nhìn anh vài giây rồi gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy nhét con dao vào tay tôi, nói một câu 'Trần Giản Ngôn' rồi tắt thở. Lúc đó tôi rất sợ hãi, nhưng chắc chắn là ba chữ 'Trần Giản Ngôn' không sai." Nói xong cô bổ sung thêm, "Lúc đó tôi không biết anh ấy nói tên của anh."

"Này, vừa nãy cô đâu có nói thế! Cô nói cô chắc chắn cục trưởng của chúng tôi là hung thủ giết người!" Viên cảnh sát bên cạnh không chút nương tay vạch trần.

Dư Duy Tây vội vàng biện minh: "Trong tình huống như vậy mà anh ấy vẫn có thể nói ra một cái tên trọn vẹn, cái tên đó nhất định là quan trọng nhất. Ai cũng sẽ nghĩ đó là hung thủ. Tôi không phải nhắm vào cục trưởng Trần, chỉ là trình bày phỏng đoán của tôi thôi."

Cô sợ bị cuốn vào bất kỳ rắc rối nào. Từ hai năm trước, Dư Duy Tây đã luôn sống một cách thận trọng.

"Cô..." Viên cảnh sát kia nghẹn lời, định nói gì đó thì Trần Giản Ngôn giơ tay lên, ra hiệu dừng lại.

Anh dường như không bận tâm đến chuyện đó, tiếp tục hỏi: "Từ lúc cô vào toilet cho đến khi xong việc, cô có nghe thấy động tĩnh gì không? Chẳng hạn như có người vào, hay tiếng đánh nhau, kêu cứu chẳng hạn?"

Dư Duy Tây cẩn thận hồi tưởng, lần lượt trả lời các câu hỏi.

Khi mọi chuyện kết thúc, trời đã hơn 1 giờ sáng. Có lẽ vì quá muộn, Trần Giản Ngôn đã đích thân đưa cô đến cửa Cục Cảnh Sát.

"Thời gian tới, chúng tôi sẽ điều tra rõ sự thật. Nếu cần cô hợp tác, mong cô có thể có mặt bất cứ lúc nào."

Dư Duy Tây tự nhiên đáp: "Vâng." Cô đã quay lưng đi rồi, nhưng vẫn không nhịn được, quay lại hỏi: "Cục trưởng Trần, anh đã kết hôn chưa? Hoặc là, anh có bạn gái chưa?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play