Dư Duy Tây tỏ vẻ hối lỗi: “Con đi về hướng huyện, may mắn gặp được bác bán nông sản nên mới về được đây. Xin lỗi dì, lần sau có chuyện con sẽ nói trước với dì một tiếng.”
Phượng Anh thở phào nhẹ nhõm, giọng cũng dịu đi: “Con bé còn nhỏ quá, lỡ có chuyện gì thì biết làm sao.”
Phượng Anh nói rất đúng, con bé còn quá nhỏ. Chính vì thế, Dư Duy Tây quyết định ngay hôm nay sẽ đưa Ni Nhi lên thành phố khám bệnh. Còn về hành vi của Phượng Anh đêm qua, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, giống như cô vậy. Thôi thì coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Vì trình độ y tế ở huyện có hạn, mà Ni Nhi mới một tuổi, bác sĩ cũng không dám dùng thuốc bừa bãi. Phượng Anh luôn lo lắng cho con bé, nên cũng nhanh chóng thu dọn vài bộ quần áo rồi cùng Dư Duy Tây đi Đông Thành.
Công việc của Dư Duy Tây vẫn luôn giấu Phượng Anh, nên cô không thể đưa hai dì cháu về khu nhà trọ của mình. Hai người bạn cùng phòng của cô cũng là gái bán hoa, thỉnh thoảng có người còn đưa khách về “làm việc”. Nếu lỡ mà bị bắt gặp thì coi như xong.
Cô mở một phòng ở khách sạn gần bệnh viện. Dư Duy Tây đi đăng ký, nhưng số khám của giáo sư khoa nhi đã kín đến hai ngày sau, đành phải chờ đợi.
Đứa bé từ nhỏ sống ở quê nên mọi thứ ở thành phố đều khiến nó tò mò. Ngay cả những chiếc đèn neon lấp lánh bên ngoài khách sạn cũng khiến nó nhìn chằm chằm rất lâu. Dư Duy Tây vừa áy náy vừa xót xa, dự định ngày hôm sau sẽ đưa con đi sở thú.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT