Sáng sớm hôm sau, Ôn Trì đã thức dậy.
Nhược Đào đã thu dọn cho cậu mấy món đồ đơn giản, trong đó có vài miếng bánh được đựng trong hộp thức ăn — số bánh này là Nhược Đào và Nhược Phương làm gấp trong đêm hôm trước, cốt bánh được cắt vuông vức, đều đặn, bên ngoài phết một lớp kem dày, tuy kem vẫn chưa trét được đều tay cho lắm, nhưng nhờ có mấy miếng xoài cắt nhỏ trang trí lên trên, nên trông cũng có một vẻ đẹp không quy tắc riêng.
Nhược Đào và Nhược Phương đều luyến tiếc Ôn Trì, cứ níu cậu tiễn đi mãi không buông.
Bình An thì không giống hai cô bé líu ríu ồn ào kia, hắn khom người nhẹ nhẹ, lặng lẽ đi ở phía sau cùng.
Trước đây Ôn Trì không để ý, nên chưa từng cảm thấy giữa Bình An và Nhược Đào có gì lạ. Giờ thì cậu đã lưu tâm hơn, mới chậm nửa nhịp nhận ra Bình An dường như cố ý né tránh Nhược Đào — mỗi khi Nhược Đào mở miệng nói chuyện là cậu lập tức im bặt, nếu Nhược Đào cứ quanh quẩn bên cạnh Ôn Trì, thì cậu ta nhất định âm thầm tránh đi xa một chút.
Ngược lại, Nhược Đào vẫn huyên thuyên không ngừng, chẳng hề nhận ra điều gì khác thường. Đôi mắt to tròn lấp lánh kia như những vì tinh tú giữa bầu trời đêm, chăm chú nhìn Ôn Trì, trong mắt là niềm vui và tình cảm chẳng chút che giấu.
Ôn Trì phải thừa nhận, chỉ xét bề ngoài thì Nhược Đào đúng là một cô bé rất đáng yêu, dễ khiến người ta sinh lòng thương mến.
Có lẽ vì Bình An vốn đã là người trông có vẻ tâm sự nặng nề, cho nên dù cậu ta hành xử như vậy, Nhược Đào và Nhược Phương cũng chẳng thấy có gì kỳ lạ, thậm chí còn tinh tế chủ động giữ khoảng cách với cậu.
Trên đường đi, Ôn Trì cứ mãi quan sát Nhược Đào. Tiếc là cậu vẫn không phát hiện được bất kỳ điều gì bất thường từ cô bé ấy.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play