Ôn Trì nghi ngờ Tạ Diệp đã sớm chướng mắt đám người Nguyệt Quế, chỉ là mượn cơ hội này để ra tay làm chuyện hắn đã muốn làm từ lâu. Nhưng nghĩ ngược lại thì — Tạ Diệp là một bạo quân tương lai, luôn làm theo ý mình, đến hoàng đế còn không quản nổi hắn, muốn giết người thì cứ thế giết thôi, cần gì bày đặt tìm lý do?
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là nếu thật sự vì chuyện này mà Nguyệt Quế và những người kia bị đánh chết, e rằng trong Đông cung sẽ có không ít người đổ tội lên đầu cậu. Dù sao cũng đã có nhiều kẻ cho rằng cái chết của Nguyệt Thiện có liên quan đến cậu.
Ôn Trì vốn không phải người của Tạ đại này, cậu từng sống ở thế kỷ hai mươi mốt trong một xã hội pháp trị, từ nhỏ đã biết giết người là phạm pháp. Dù không rõ tương lai bản thân có dần quen với luật lệ nơi đây hay không, nhưng hiện tại cậu vẫn chưa muốn vội vàng vác vài mạng người lên lưng.
Đang lúc Chu công công nhấc chân bước ra ngoài.
Ôn Trì nghiến răng, trong lòng hạ quyết tâm, liền đứng dậy quỳ rạp xuống đất: "Thái tử điện hạ vì tiểu nhân mà ra mặt, tiểu nhân cảm kích khôn cùng. Nhưng tiểu nhân từng gặp mặt Nguyệt công tử một lần, nếu vì mình mà khiến hắn mất mạng, trong lòng tiểu nhân thực sự không đành. Vì thế tiểu nhân cả gan cầu xin Thái tử điện hạ, mong người tha mạng cho họ."
Lời vừa dứt, Chu công công lập tức dừng bước, dường như đang chờ phản ứng của Thái tử.
Ôn Trì rón rén giữ nguyên tư thế quỳ rạp, trán dán xuống tấm thảm mềm, không nhìn thấy nét mặt Tạ Diệp lúc này, nhưng lại cảm nhận rõ ràng ánh mắt hắn đang lướt dọc sống lưng mình.
Rất chậm rãi...
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT