Mấy năm nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Tỉ như việc Tiểu Quý cưới vợ, kế thừa sự nghiệp của cha, trở thành thuyền trưởng trên chiếc thương thuyền viễn dương. Chu thị cùng người lớn tuổi trong nhà cũng đã già, muốn phản đối cũng chẳng còn sức, nên trong nhà sớm đã không còn do nàng làm chủ nữa.
Ở Trần gia, hai năm trước đã phân ra ở riêng. Bởi vì con cái trong nhà càng ngày càng nhiều, ở chung trong đại gia đình thực sự không tiện. Nhưng sau khi phân gia, tình cảm các nhà lại càng thêm gắn bó. Có người vì con cái mà dọn ra trấn trên, dựng lại nhà cửa, tuy ít qua lại thường xuyên, nhưng lại càng biết quý trọng thân tình.
Song thai Trần Đào thì được Bạch Du Nhạc mang theo, ở lại kinh thành, sau đó trở thành tân khoa Trạng Nguyên. Còn Bạch Du Nhạc, từ lần đầu vào kinh đã không còn giấu tài nữa. Chính hắn khiến cả kinh thành dậy sóng, không phải vì niềm vui mừng, mà là vì kinh hãi.
Hắn tra ra chuyện tham ô, gian lận ở kinh thành, thủ đoạn như sấm rền gió cuốn khiến ai nấy kinh hoàng, ngay cả Bạch gia cũng không ngoại lệ. Đại phu nhân Bạch gia phải quỳ xuống cầu xin, mong hắn nương tay. Nhưng Bạch Du Nhạc chỉ lạnh lùng đáp:
“Ngày trước, nương tử ta suýt khó sinh mà mẹ con đều mất, tất cả đều do đại phu nhân người ban tặng! Ngươi có thể quên, nhưng ta thì không, mỗi ngày ta đều nhắc mình một ngày nào đó phải báo thù cho nương tử và con. Cuối cùng, hôm nay đã đến giờ phút này!”
Đại phu nhân vừa nghe liền tuyệt vọng. Trăm năm cơ nghiệp Bạch gia, hủy ngay trong tay mình. Nếu không phải do bà ta đa sự năm xưa, e rằng Bạch gia cũng không đến nỗi thê thảm như vậy.
Trần Ngư sau này mới biết chuyện, chỉ lè lưỡi nói với Chu Thanh:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT