Nàng liếc nhìn Tuyết Huỳnh một cái, ngữ điệu lạnh nhạt: "Ngươi chính là người mà Bệ hạ giấu trong cấm cung mười năm đó?"
Tuyết Huỳnh không biết phải trả lời thế nào, hắn run rẩy cúi đầu, im lặng.
Thái hậu nói tiếp: "Nghe nói ngươi trước kia là thị vệ, ai gia nghĩ lại, hình như đã gặp ngươi vài lần, vẫn giống mười năm trước, môi hồng răng trắng, đẹp đẽ tuấn tú..."
Nàng bỗng nheo mắt, oán hận nghiến răng nói: "Lấy sắc hầu người, đúng là đồ hồ mị, lại còn là nam nhân."
Thái hậu cả đời này hận nhất những kẻ có dung mạo xinh đẹp. Chính những kẻ nhan sắc mê hoặc đó đã chia bớt đi tình yêu của Tiên hoàng, khiến nàng cô độc thủ tiết, trải qua nửa đời tịch mịch, để thế nhân chê cười.
Năm đó, nàng cho rằng Hoàng đế và Thái tử coi trọng Tuyết Huỳnh chỉ vì tình cảm cùng nhau lớn lên. Sau này, khi biết Hoàng đế an trí người ở cấm cung, hao phí mười năm chiêu hồn cho hắn, nàng vô cùng kinh ngạc. Dù Hoàng đế không phải do nàng sinh ra, dù nàng không thích Hoàng đế, nhưng công bằng mà nói, một vị đế vương sao có thể đem nhược điểm của mình phơi bày trước mắt thế nhân như vậy?!
Nàng chán ghét Tuyết Huỳnh, không chỉ vì hắn là kẻ lấy sắc hầu người, mà còn vì hắn là nhược điểm duy nhất của Nghĩa Nga Sinh.
Nàng suy tư trong lòng xem nên xử lý Tuyết Huỳnh như thế nào. Hôm nay đánh đập là không thể tránh khỏi, đó chỉ là món khai vị. Hoàng đế muốn thu người vào hậu cung, vậy thì phải cắt một lớp da thịt của y, nếu không nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Thái hậu nhìn Tuyết Huỳnh, đột nhiên phát hiện y phục trên người hắn có chút quen mắt. Loại vật liệu may mặc độc nhất vô nhị này chỉ có thể dùng cho phục sức của đế vương, nay lại mặc trên người Tuyết Huỳnh, lập tức đốt lên ngọn lửa giận trong lòng nàng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play