Nhát dao kia không trí mạng, nhưng nụ cười trên mặt nam nhân cứng đờ, hắn nhìn y với vẻ khó tin, thần sắc đầy tổn thương.
Các tướng sĩ xung quanh xông lên, muốn bắt lấy y, thậm chí muốn xử quyết y ngay tại chỗ, nhưng nam nhân giận dữ quát lớn, bộ mặt dữ tợn, không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương y.
Tuyết Huỳnh bi thương nhìn hắn, rồi giơ con dao còn dính máu, đâm thẳng vào gáy mình.
Y vẫn còn nhớ rõ những lời cuối cùng y nói với nam nhân trước khi chết:
"Từ xưa trung nghĩa khó vẹn toàn, tâm của Tuyết Huỳnh nhỏ bé, chỉ chứa được hai người các ngươi, vậy nên, Tuyết Huỳnh đều muốn..."
Sau đó, y tỉnh lại.
Trong một tòa cung điện u lãnh.
Sau một thoáng thất thần ngắn ngủi, y thở dốc nặng nề, tựa như người vừa được vớt lên từ dưới nước, suýt chút nữa chết đuối, vội vàng hít lấy không khí trong lành để thông suốt lồng ngực đã mười năm không được lưu thông.
Chẳng phải y đã chết rồi sao? Vì sao còn có thể tỉnh lại?
Tuyết Huỳnh cảm thấy sợ hãi, như một con thú non lần đầu tiên nhận thức thế giới, ngây thơ vô tri, lại kinh hoàng thất thố.
Rồi y nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng sừng sững bên cạnh.
Vị đế vương tuấn mỹ mang vẻ mặt lãnh trầm, ánh mắt hờ hững mà trang nghiêm nhìn y, cái nhìn từ trên xuống dưới khiến y vừa sợ hãi, lại vừa nhịn không được muốn dựa vào, bởi vì đây là người đầu tiên y thấy sau khi tỉnh lại, giống như thú non sẽ theo bản năng ỷ lại vào con vật đầu tiên mà chúng nhìn thấy, đó là bản năng.
Lúc này, bên cạnh có người nói: "Tuyết Huỳnh, thấy chủ thượng, phải quỳ xuống nói chuyện."
Đây là câu nói thứ hai y nghe được sau khi tỉnh lại.
Thì ra đây là chủ thượng của y. Y nhớ ra thân phận của mình, y là thị vệ cận thân của chủ thượng. Y sợ hãi bò xuống khỏi đài tế, quỳ trên mặt đất, ngước nhìn chủ thượng, bóng dáng cao lớn của vị đế vương càng thêm vĩ ngạn.
Nghĩa Nga Sinh có chút không vui liếc nhìn Thái Thường Tự Thiếu Khanh.
Tuyết Huỳnh lắp bắp nói: "Chủ... chủ thượng..."
Y đã mười năm không mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn khó nhọc, lại nhút nhát sợ sệt, khiến người ta thương xót. Nghĩa Nga Sinh nhắm mắt, dường như đang dư vị thanh âm của y, sau đó hỏi: "Ngươi còn nhớ rõ?"
Tuyết Huỳnh trả lời: "Nhớ... nhớ một ít..."
Ánh mắt Nghĩa Nga Sinh bỗng trở nên sắc bén, hắn vươn tay, nắm lấy chiếc cổ trắng nõn của Tuyết Huỳnh. Yết hầu của y thật nhỏ nhắn, hắn chỉ cần một tay là có thể bao trọn, thậm chí che đi vết sẹo dữ tợn kia.
"Nhớ cái gì?" Hắn lạnh lùng hỏi.
Bị hắn nắm lấy mệnh môn, Tuyết Huỳnh càng thêm thấp thỏm lo âu, thân thể cũng run rẩy: "Nhớ... Nhớ là đi ám sát Phế Vương... Sau đó, sau đó tự sát..."
Nghĩa Nga Sinh im lặng hồi lâu.
Hắn buông lỏng tay, phát hiện làn da nơi Tuyết Huỳnh bị hắn nắm nổi lên vệt đỏ, lúc này mới nhớ tới hắn đã sai người chiêu hồn cho Tuyết Huỳnh, còn tái tạo một thân da thịt. Hiện giờ y phảng phất đứa bé mới sinh, chỉ cần dùng chút sức lực liền sẽ để lại dấu vết, thậm chí so với đám hậu phi trong cung còn yếu ớt hơn nhiều, đâu giống một thị vệ.
Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là vết thương do tự sát năm đó không thể khỏi hẳn, cùng với những cơn ác mộng mỗi đêm suốt 10 năm qua của hắn tương hô tương ứng, mỗi lần nhìn thấy lại thêm một lần đau lòng.
Nghĩa Nga Sinh nói: "Tuyết Huỳnh, là trẫm đã chiêu hồn cho ngươi."
Tuyết Huỳnh sửng sốt một chút, hoảng sợ tạ ơn, nhưng Nghĩa Nga Sinh vội ngắt lời: "Mười năm trước ngươi hộ chủ mà chết, trẫm cảm kích tấm lòng son dạ sắt của ngươi, cho nên mới làm vậy. Hiện giờ ngươi đã tái sinh một lần, nếu đã quên đi quá khứ, vậy hãy chọn lại cuộc đời. Trẫm hỏi ngươi, ngươi chọn tiếp tục ở lại bên cạnh trẫm, hay là rời khỏi hoàng cung?"
Ở lại bên cạnh chủ thượng, hay là rời đi...? Lựa chọn này, có tính là lựa chọn sao? Y ngây ngô mờ mịt, chẳng nhớ gì cả, không nhớ thủ đoạn sinh tồn, không biết nên đi đâu, ngoài chủ thượng ra, y chẳng quen ai. Vậy y còn có thể chọn gì đây? Y chỉ có thể chọn ở lại bên cạnh chủ thượng.
Trong mắt Tuyết Huỳnh ngấn nước: "Ta, thuộc hạ, muốn tiếp tục ở lại bên cạnh chủ thượng."
Y nằm dưới chân đế vương: "... Tiếp tục nguyện trung thành với chủ thượng."
Nghĩa Nga Sinh lại im lặng một hồi. Tuyết Huỳnh bất an ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe chủ thượng nói: "Nếu chọn ở lại bên cạnh trẫm, vậy phải ký lại khế ước."
Tuyết Huỳnh ngẩn ngơ. Đôi mắt y luôn rũ xuống, đuôi mắt cong xuống tạo thành một đường mềm mại, khi cúi đầu trông như mắt cún con ủ rũ, khiến cả người y có vẻ vô hại và thuần phục.
Y nói: "Chủ thượng..."
Lời còn chưa dứt, Nghĩa Nga Sinh đã không vui nheo mắt, cúi xuống nhìn y: "Sao, ngươi không muốn?"
Tuyết Huỳnh bị ánh mắt sắc bén kia nhìn đến sống lưng lạnh toát, không khỏi rụt người lại. Y suýt chút nữa bị dọa khóc, nghẹn đến mức chóp mũi ửng đỏ. Một lúc lâu sau, y mới lấy hết can đảm túm chặt lấy dải huân thường trước ngực chủ thượng, rồi nói: "Chủ thượng, có thể... có thể cho thuộc hạ mặc một bộ quần áo trước được không..."