Tư Thừa Hiên dĩ nhiên không chịu buông tay, kỳ lạ thay, rõ ràng hắn không có ý định dừng lại, nhưng khi bàn tay Tư Khinh Hàn nắm lấy cánh tay hắn, lực đạo trong tay hắn bỗng dưng không đủ sức siết chặt nữa.
Hắn hung hăng quay đầu, định trừng mắt nhìn Tư Khinh Hàn, nhưng Tư Khinh Hàn lại không hề nhìn hắn, ánh mắt nhìn cổ tay Thương Trưng Vũ, nơi đã in rõ vết ngón tay tím bầm.
Thương Trưng Vũ hoảng hốt mở lời: “Thế tử vì sao lại động thủ? Thảo dân bất quá chỉ ngâm một bài thơ, sao có thể đắc tội đến mức ấy?”
Tư Thừa Hiên sao chịu thừa nhận rằng trong lòng hắn, bài thơ kia chẳng khác nào nhắm thẳng vào mình để châm chọc?
Tư Thừa Hiên nhìn chằm chằm Thương Trưng Vũ như muốn dùng ánh mắt mà băm hắn thành muôn mảnh.
Thương Trưng Vũ nhìn lại Tư Thừa Hiên, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười khiêu khích. Tư Thừa Hiên sao chịu nổi, lập tức bước lên bàn tay giơ cao định tát xuống.
Ngay khi nàng chờ đợi cái tát ấy rơi xuống, bỗng vang lên thanh âm trong trẻo của Thái tử: “Đủ rồi, Thừa Hiên!”
Đây là lần đầu tiên Thương Trưng Vũ nghe thấy Thái tử quát, trong lòng Tư Thừa Hiên vốn không để vị Thái tử này vào mắt, nhưng lúc này hắn còn muốn mượn tay để giày vò cái kẻ không biết sống chết là Thương Trưng Vũ, nên hắn đành ép mình tỉnh táo lại.
Hắn nén giận, ôn tồn nói với Tư Khinh Hàn: “Đường huynh Thái tử, đệ cũng không muốn cùng Nhị công tử ồn ào đến thế. Chỉ là e rằng hắn ta vẫn bởi cái chết của Lâm Đào mà trách đệ, nên mới cố tình buông lời chọc giận. Đường huynh cũng biết tính khí đệ có lúc nóng nảy, phiền đường huynh khuyên bảo Nhị công tử một phen.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT