Nhâm Quảng Giang còn tưởng vợ mình vì quá kích động nên mới đấm hắn một quyền.
Dương Đông Hoa không sao thoát khỏi tay phu quân, tức giận đến mức dùng cả miệng, cắn mạnh vào cánh tay y.
Nhâm Quảng Giang cố nén đau đớn, nhận ra có điều không ổn, nhìn dấu răng ngày càng hằn sâu, bất đắc dĩ hỏi: "Nương tử, chúng ta từ từ nói chuyện, ngươi đừng cắn ta."
Dương Đông Hoa tức đến đỏ cả mắt, nhưng cuối cùng vẫn thương phu quân nên đành nới lỏng miệng, nhìn Nhâm Quảng Giang, hỏi: "Có phải là cửa hàng ở đầu phía đông thành, mấy cửa hàng xung quanh đều bán lương thực không?"
Nhâm Quảng Giang gật đầu, định bụng dâng khế ước như dâng bảo vật vào tay vợ, còn muốn nói sau này tiền bạc trong cửa hàng đều giao cho nàng quản lý.
Ai ngờ Dương Đông Hoa lại tức giận nói: "Ngươi không phải nói buổi chiều mới vào thành sao? Sao ngươi không đợi ta về? Ta đã về từ trưa rồi, sao ngươi lại vào thành sớm thế?"
Bàn tay thô ráp của Nhâm Quảng Giang lau đi giọt lệ trên má vợ, thở dài: "Mua cửa hàng là chuyện tốt, chuyện tốt thì phải tranh thủ, ta không đợi được nên đi trước."
Chỉ trong chốc lát, Dương Đông Hoa đã hối hận vô cùng, nàng không nên giấu phu quân vào thành, lẽ ra phải dặn dò y không được đi mới phải.
Dương Đông Hoa kể lại toàn bộ chuyện gặp phải trong thành hôm nay cùng đại tẩu và tam đệ muội cho Nhâm Quảng Giang nghe. Giờ phút này, Nhâm Quảng Giang như bị dội một gáo nước lạnh, hoàn toàn tỉnh ngộ.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT