Tần Yếm nằm trên mặt đất lạnh lẽo, cảm nhận sinh lực của mình đang cạn kiệt cùng với máu chảy đi nhanh chóng, trước mắt cô tối sầm lại từng đợt.

Ba giây sau, cô lại tỉnh, nói chính xác hơn thì... lại sống rồi.

Cô ngồi dưới ánh mặt trời chói chang, nhìn những thiếu niên tràn đầy sức sống trên sân tập, nhưng cơ thể lại run lên từng chặp vì những ký ức mới xuất hiện trong đầu.

Cô đã nhớ lại, tất cả mọi thứ đều quay về.

Tần Yếm siết chặt nắm đấm.

Cô là một NPC quần chúng trong ba nghìn thế giới nhỏ được tạo nên từ tiểu thuyết.

Cô là “viên đá lót đường” đáng chết pháo hôi, là “viên đá mài dao” vai phản diện của nhân vật chính, là “ánh trăng sáng” sống trong lòng nhân vật chính... Khi có lợi, cô là Lựa Chọn E, khi gặp chuyện xui xẻo, cô là Lựa Chọn A, B, C, D... Sự sống, cái chết, nỗi đau của cô chỉ là để làm nổi bật vẻ hào quang của nhân vật chính.

Ha, chả trách vô số lần cô không thể kiểm soát hành vi của mình, vì cô chỉ là công cụ hình người.

Vô số câu chửi thề lập tức xuất hiện trong đầu Tần Yếm.

Cô đã chết tròn một trăm lần! Ngay cả cái tên của cô cũng đầy ác ý, rõ ràng có không ít nhân vật phụ có kết cục tốt, nhưng thân phận cô nhận được chưa bao giờ khá khẩm, trải nghiệm thì thê thảm, kết cục lại bi thương.

Từng việc một đều cho thấy sự ác ý của "thiên đạo" đối với cô.

Lần này cũng vậy, cô nhận được kịch bản của một nữ phụ ác độc chết thảm trong một cuốn tiểu thuyết Mary Sue cổ điển.

Cô là vị hôn thê của Hoắc Trạch Ý, người đứng đầu nhóm F3 của học viện quý tộc, là em gái ruột của Tần Chí Dã, người đứng thứ hai, cũng là "đại ca" thứ tư ngoài nhóm F3 của trường. Trong cốt truyện, vì quá mê đắm Hoắc Trạch Ý, ghen tị với nữ chính Bạch Oánh Oánh mà nhiều lần hãm hại, cuối cùng thân bại danh liệt, chúng bạn xa lánh, rồi chết vì tai nạn xe cộ.

Ánh mắt cô lướt qua bốn thiếu niên chói lọi trên sân bóng rổ, khóe miệng nhếch lên, tiện tay đưa chai nước cho cô gái bên cạnh, rồi đứng dậy.

"Đại tiểu thư? Câụ không đi đưa nước cho Hoắc thiếu sao?" Viên Viện, người đi theo trung thành của Tần Yếm, ngước lên nhìn cô.

"Không đưa nữa, nóng chết đi được." Tần Yếm cúi đầu rời đi.

Viên Viện có chút ngạc nhiên, mỗi lần có Hoắc Trạch Ý, Tần Yếm đều có mặt, chưa bao giờ vắng mặt hay đến muộn về sớm, đây là lần đầu tiên cô rời đi trước.

Đầu óc Tần Yếm rất hỗn loạn, ký ức của một trăm kiếp quá nhiều, khiến đầu cô đau như búa bổ. Những đoạn hồi ức về cái chết cứ lặp đi lặp lại, khiến cô bực bội đến mức chỉ muốn nổ tung thế giới này.

Cô đi đến chỗ bóng râm, tựa vào tường, nhắm chặt mắt, mất mười phút mới kiềm chế được những cảm xúc bạo ngược ấy.

Tần Yếm sắp xếp lại cốt truyện của thế giới này một lần nữa, khóe miệng lại nhếch lên.

Trước đây khi chưa thức tỉnh, cô thường cảm thấy bị kiểm soát, nhưng lúc đó cô không có tư duy của riêng mình, nên dù bị kiểm soát thì sau đó cũng rất khó để nhận ra.

Bây giờ cô đã thức tỉnh, không biết có còn phải trải qua cảm giác bị kiểm soát đó nữa không.

Tần Yếm cúi đầu nhìn tay mình, có lẽ… có thể thử xem sao.

Cô lấy điện thoại ra, mở hộp thoại với mẹ mình.

Gia đình họ Tần rất cưng chiều cô con gái này, muốn gì được nấy, nếu không đã không nuông chiều cô đến mức không biết trời đất là gì, cuối cùng lại dám trực tiếp phạm pháp.

Tuy nhiên, cô không hiểu tại sao một người cưng chiều con cái như vậy lại đặt tên cho con là “Tần Yếm” (chán ghét), rõ ràng điều này không hợp lý chút nào.

Tần Yếm tạm thời gạt câu hỏi này sang một bên, rồi gửi tin nhắn đã soạn sẵn đi.

[Tần Yếm: Mẹ, con không thích Hoắc Trạch Ý nữa, con muốn hủy hôn.]

Tần Yếm nắm chặt điện thoại, quan sát xung quanh.

Một phút sau, ngoài chiếc điện thoại rung lên vì tin nhắn mới, không có chuyện gì khác xảy ra.

[Mẹ: Có chuyện gì vậy con?]

[Tần Yếm: Anh ta không thích con, còn ngày nào cũng cau mày khó chịu với con, con chịu hết nổi rồi, con muốn hủy hôn.]

Thực ra cô cũng có chút tò mò, tuy là thế giới Mary Sue, nhưng chuyện hai gia đình kết thông gia cũng là đại sự. Cô tò mò xem nhà họ Tần cưng chiều Tần Yếm đến mức nào. Gia đình họ Tần không mạnh bằng nhà họ Hoắc, những năm gần đây nhờ mối quan hệ thông gia này mà họ Tần đã thu được không ít lợi lộc.

Cô chờ rất lâu, lâu đến mức tưởng rằng đối phương sẽ không trả lời nữa thì mẹ Tần gửi tin nhắn mới đến.

[Mẹ: Được, mẹ sẽ nói với bố con, ngày mai chúng ta sẽ đến nhà họ Hoắc để hủy hôn.]

Tần Yếm có chút ngạc nhiên.

[Tần Yếm: Cảm ơn mẹ.]

Tần Yếm nhìn màn hình, vẻ mặt có chút mơ màng, vài giây sau thì bật cười thành tiếng.

Bố mẹ Tần trong cốt truyện chỉ là vai phụ thứ sáu, tính cách khá đơn giản, và việc họ cưng chiều con gái thì đúng là thật.

Tất cả đều là những người bị mắc kẹt trong cốt truyện.

Tần Yếm nghịch điện thoại, trầm ngâm suy nghĩ.

Cô vừa làm một chuyện hoàn toàn trái với tính cách của nhân vật, nhưng lại không bị ngăn cản, cốt truyện cũng không tự động sửa lại, phải chăng điều đó có nghĩa là cô có thể làm những gì mình muốn?

Một khi đã thức tỉnh, chắc chắn cô sẽ không làm nền cho ai nữa.

Nhưng tiếp theo phải làm gì đây…

Tần Yếm nhìn về phía xa, ánh mắt lơ lửng trong hư không.

Để nhân vật chính làm nền cho mình thì sao?

"Hoàng đế thay phiên nhau ngồi", năm nay cũng nên đến lượt cô rồi.

Giữa hiệp nghỉ, Tần Chí Dã tiện tay nhận một chai nước từ đám đông, mở điện thoại ra, thấy hai cuộc gọi nhỡ từ mẹ, có chút thắc mắc. Vừa định gọi lại thì cuộc gọi thứ ba đến.

Tần Chí Dã nghe máy, sau khi nghe mẹ nói, anh sững sờ vài giây, theo bản năng nhìn về phía khán đài, rồi lại nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người Hoắc Trạch Ý, xác nhận không thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh Hoắc Trạch Ý, anh có chút kinh ngạc.

“Không có chuyện gì xảy ra cả, bọn con đang chơi bóng rổ ở đây, trước trận đấu em ấy còn mang lời chúc đến cho Hoắc Trạch Ý mà.” Tần Chí Dã cau mày, “Lần này lại giở trò gì nữa đây?”

"Có chuyện gì à?" Quý Tư Dục đứng cạnh Tần Chí Dã thấy anh có vẻ không vui, bèn hỏi.

Tần Chí Dã hạ giọng: “Em gái tôi, không biết lên cơn gì, đòi hủy hôn ước.”

“Hả?” Quý Tư Dục trợn tròn mắt, “Thật hay giả đấy? Đùa à.”

Hoắc Trạch Ý nghe Tần Chí Dã nói cũng nhìn sang.

"Từ từ đã, ai biết con bé định làm gì, có khi chỉ là học được chiêu mới để thu hút người khác, 'lạt mềm buộc chặt', nếu hủy thật rồi sau đó lại đòi đính hôn thì sao." Tần Chí Dã hơi bực bội nói, “Lát nữa tôi sẽ hỏi con bé.”

Tần Chí Dã cúp điện thoại, vẫy tay với Viên Viện ở phía xa.

Viên Viện nhìn xung quanh, xác nhận Tần Chí Dã đang gọi mình mới chạy tới: “Tần thiếu.”

"Em gái tôi đâu?" Tần Chí Dã hỏi.

"Không biết, đại tiểu thư đưa nước cho tôi rồi đi luôn." Viên Viện mờ mịt lắc đầu.

Tần Chí Dã nhíu mày: “Trước khi đi có chuyện gì không?”

"Không, không có." Viên Viện cố gắng nhớ lại, nhưng thật sự không nghĩ ra có vấn đề gì, “Cậu ấy đột nhiên đứng dậy, ném chai nước cho tôi, nói nóng quá, không đưa nữa, rồi đi luôn.”

Tần Chí Dã khoát tay, vốn định gọi điện cho Tần Yếm, nhưng thấy thời gian nghỉ giải lao sắp hết, bèn nhét điện thoại lại vào túi. Tần Yếm chắc chỉ giận dỗi thôi, hẳn là không có chuyện gì lớn.

Tần Yếm đã về lại phòng học, ba người trong nhóm F3 đều đang chơi bóng rổ trên sân, nên trong phòng không có ai.

Cô chống cằm, tiện tay lật vài cuốn sách trên bàn, tất cả sách đều như mới, ngay cả vết lật cũng không có.

Thiết lập nhân vật "đầu rỗng" không hề giả dối.

Tần Yếm lại đóng sách lại, dựa vào lưng ghế.

Nữ chính Bạch Oánh Oánh ngày mai sẽ chuyển đến, cô ta sẽ đi xe đạp vào cổng trường, để tránh các bạn học khác, rồi đâm vào xe của Hoắc Trạch Ý, sau đó để trả tiền sửa xe, tự nguyện trở thành người giúp việc của Hoắc Trạch Ý, và sau đó lại vì làm hỏng một món đồ có giá trị trong ký túc xá của nhóm F3, mà trở thành người giúp việc của cả ba người.

Mỗi lần ba người họ đến trường, đám đông vây xem đông nghịt, thành thật mà nói, Tần Yếm hơi tò mò không biết Bạch Oánh Oánh sẽ đi xuyên qua đám đông đó rồi đâm vào xe như thế nào.

Xem ra ngày mai phải đến sớm một chút, nếu không sẽ bỏ lỡ màn kịch hay này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play