Nhưng Tần Sương thì không, bị cảm cũng không nói với Lương Yến Châu, quay phim bị thương cũng không nói, thường xuyên ở phim trường đợi cảnh quay đến tận hai ba giờ sáng mới tới lượt mình, cô cũng không nói.
Rõ ràng với quyền thế và địa vị của Lương Yến Châu, chỉ cần cô nói một câu với anh, thì đoàn phim nào dám để cô phải đợi cảnh hằng ngày như vậy.
Nhưng Tần Sương không nói, mấy hôm trước dì Lan còn hỏi cô, thì cô chỉ nói: “Hễ gặp khó khăn là đi tìm Lương Yến Châu, vậy nếu một ngày nào đó anh ấy không còn bên cạnh con nữa thì sao?”
Khi nói câu đó, cảm xúc của Tần Sương rõ ràng trầm xuống, một mình ngồi trên ghế nhỏ ngẩn người.
Dì Lan đứng bên cạnh nhìn mà đau lòng. Bà cũng có con, từ nhỏ đã nuông chiều như bảo vật, nên khi biết mẹ của Tần Sương mất sớm, cô lớn lên cùng bà ngoại nương tựa lẫn nhau, bà lại càng thương cô gái nhỏ này hơn.
Bà mong Lương Yến Châu có thể luôn ở bên cạnh Tần Sương, nhưng trong lòng bà cũng hiểu rõ, với bối cảnh nhà họ Lương, cuối cùng Lương Yến Châu phần lớn sẽ cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối, còn với Tần Sương e rằng chỉ là một đoạn tình duyên sương khói, khó mà đi đến cuối cùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT