Anh bế Tần Sương trở lại phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó đi đến tủ quần áo lấy đồ cho cô, nói: “Ra ngoài ăn tối trước đã.”
Tần Sương: “……”
Lúc này Tần Sương mới biết là mình hiểu lầm.
Cô thật sự muốn độn thổ, mặt đỏ bừng đến tận cổ. Trong lúc thay đồ hoàn toàn không dám nhìn Lương Yến Châu.
Nhưng Lương Yến Châu lại cứ ngồi bên cạnh nhìn cô, khóe môi luôn treo nụ cười.
Tần Sương bị anh cười đến mức chịu không nổi, mặc xong quần áo liền nhìn anh nói: “Anh cười nữa là em giận đó.”
Lương Yến Châu vẫn không nhịn được cười, nói: “Được rồi, không cười nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT