Tần Sương cúi đầu, lúc này mới phát hiện vì mình đang nằm sấp trên giường nên cổ áo váy ngủ mở rộng, cảnh xuân trước ngực lộ ra hết cả.
Cô lại chẳng bận tâm, chỉ khẽ kéo cổ váy lên một chút, cười tít mắt nhìn Lương Yến Châu: “Anh đâu phải chưa từng nhìn, còn giả bộ thuần khiết gì nữa.”
Lương Yến Châu chậc một tiếng cười khẽ, cưng chiều nhìn Tần Sương: “Nhìn rồi, thì có giống được nhìn mà không được chạm không? Biết rõ anh bây giờ chẳng gặp được em, em còn cố tình trêu anh?”
Tần Sương nhịn không được bật cười, cầm điện thoại lăn một vòng, nghiêng người nằm trên giường, nhìn Lương Yến Châu: “Lương Yến Châu, anh có nhớ em không?”
“Em nói xem? Lần nào em đi công tác, anh chẳng nhớ em?”
Tần Sương mím môi cười, trong mắt nhìn Lương Yến Châu chan chứa nhớ nhung, nhỏ giọng nói: “Lương Yến Châu, em cũng nhớ anh, nhớ anh lắm.”
Với tính chất công việc của cô, mỗi lần vào đoàn ít nhất cũng phải hai tháng mới có thể về nhà, trong thời gian này cũng không thể xin nghỉ, đều là Lương Yến Châu bay qua bay lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT