Tối hôm đó, cô đọc kịch bản đến hai giờ sáng, dì Lan mấy hôm nay ở lại nhà chính để bầu bạn với Tần Sương, nửa đêm từ phòng ngủ đi ra, thấy phòng sách trên lầu vẫn sáng đèn, bà đi lên thì thấy Tần Sương ngồi xếp bằng trước bàn trà, xem kịch bản đến quên ăn quên ngủ, vừa xem vừa ghi chú, còn viết tiểu truyện nhân vật.
Bà muốn mở miệng gọi Tần Sương về phòng nghỉ ngơi, lại sợ làm gián đoạn dòng suy nghĩ công việc của cô, do dự rất lâu ở cửa, cuối cùng vẫn nhẹ chân đi xuống lầu.
Sáng hôm sau bảy giờ, Lương Yến Châu đi công tác trở về, vừa xuống xe liền thấy dì Lan và bác Trương đang nói chuyện ở cửa, anh khoác áo ngoài đi tới, hỏi: “Đứng ở cửa làm gì thế? Sương Sương đâu rồi?”
Dì Lan và bác Trương thấy Lương Yến Châu trở về, cả hai đều thở phào một hơi, nói: “Lương tổng, ngài rốt cuộc cũng về rồi.”
Lương Yến Châu đổi giày bước vào, hỏi: “Sao vậy? Công chúa lại không chịu ăn cơm à?”
Bác Trương nói: “Không phải đâu, dạo này Sương Sương tiểu thư ăn uống cũng khá lắm, chỉ là bận, tiểu thư nổi lên nhờ diễn xuất nên gần đây nhiều nhà sản xuất và đạo diễn tìm cô ấy, ban ngày thường ra ngoài uống cà phê xã giao, tối về thì đọc kịch bản, đêm nào cũng thức khuya.”
Lương Yến Châu nói: “Các người không nhắc cô ấy đi ngủ sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT