Lương Yến Châu nói: “Lưu Kính bảo dạo trước em bị say nắng, cũng chẳng chịu nghỉ ngơi, truyền nước xong liền quay lại phim trường làm việc.”
Tần Sương sững người một chút.
Cô không ngờ Lưu Kính lại kể cả chuyện này.
Thấy Lương Yến Châu có vẻ không vui nhìn mình, cô nắm lấy tay anh, nghiêm túc giải thích: “Lúc đó anh đang rất bận, em sợ anh biết chuyện em bị say nắng sẽ lo lắng, sẽ lập tức bay qua đây thăm em. Lương Yến Châu, em biết anh lo cho em, nhưng em cũng lo cho anh mà.”
Nửa năm nay Lương Yến Châu thực sự rất bận, vì cô, anh phải thực hiện lời hứa với bố mình, phải khiến thành tích công ty trong nửa năm tăng gấp mười lần, đây vốn không phải chuyện dễ dàng.
Bình thường anh không nói ra, nhưng Tần Sương biết anh có rất nhiều việc phải lo, có lúc nửa đêm cô tỉnh dậy, thấy Lương Yến Châu chẳng biết từ lúc nào đã ngồi trên ghế sofa, dưới ánh đèn lặng lẽ xem tài liệu.
Lương Yến Châu nhìn Tần Sương một lúc, cuối cùng thở dài, nói: “Vẫn không thể yên tâm với em được, chuyện lớn như say nắng mà cũng giấu anh, còn không cho bác sĩ và Lý Phong họ báo cho anh biết.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play