Cũng chính từ chuyện đó về sau, cô đặc biệt cố gắng rèn luyện thân thể, còn theo sư phụ trong thôn học võ, chỉ vì không muốn sau này bị người khác đánh mà ngay cả sức để phản kháng cũng không có.
Lương Yến Châu thấy Tần Sương nói dở thì dừng, liền hỏi cô: “Hồi nhỏ thì sao?”
“Không có gì.”
“Nói.” Lương Yến Châu nhìn cô, thái độ cứng rắn.
Tần Sương suy nghĩ một lát, cảm thấy những chuyện này ngoài Lương Yến Châu ra, cô cũng chẳng có ai để kể.
Mà dường như đứa bé năm xưa cũng cần một nơi để trút ra, thế là cô không nhịn được mà mở miệng, nói với Lương Yến Châu: “Hồi nhỏ, nghỉ hè hay nghỉ đông không đi học thì em đều đi thị trấn nhặt phế liệu, có lần nhặt được rất nhiều chai nhựa với bìa giấy, kết quả bị một ông già giật mất, em tức quá, muốn giành lại, nhưng lúc đó em còn quá nhỏ, ông ta túm tóc em, đập đầu em vào tường, nếu không phải lúc đó bạn em đứng ở đầu ngõ hét cảnh sát đến rồi, chắc chắn ông ta còn muốn đánh em nữa.”
Lương Yến Châu nhìn Tần Sương, nghe cô nói mà cổ họng như nghẹn lại, anh hỏi: “Sau đó thì sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play