Lương Yến Châu lặng lẽ nghe, trong lòng như đè nặng một tảng đá khổng lồ, nghẹn đến khó chịu, cổ họng cũng nhói đau.
Bà ngoại nói xong, quay sang nhìn Lương Yến Châu, nhẹ giọng hỏi: “Yến Châu, cháu nói thật cho bà biết, có phải khối u phổi của bà tái phát rồi không? Gần đây bà quả thật thấy hơi khó chịu, thật ra bà cũng đoán được.”
Lương Yến Châu nói: “Không có đâu ạ, thật sự chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, vào viện làm tiểu phẫu là ổn, bà đừng lo.”
Nhưng bà ngoại lắc đầu, nói: “Các cháu đừng gạt bà, thân thể bà bà tự biết rõ. Bà không muốn làm phẫu thuật nữa, bà đã liên lụy Sương Sương quá lâu rồi. Người ngoài nhìn thì nghĩ Sương Sương là do bà nuôi lớn, nhưng thật ra bà chẳng làm được gì cho Sương Sương. Bà sức khỏe kém, cũng chẳng kiếm được tiền. Hồi Sương Sương còn nhỏ, bà nuôi gà, trồng rau, mỗi lần ra thị trấn bán rau, Sương Sương đều đi theo bà, bà gánh một gánh, Sương Sương cũng đeo một sọt. Lúc đó con bé mới bảy, tám tuổi, người còn chưa cao bằng bệ bếp, vừa gầy lại vừa nhỏ, nhưng bà đi đâu con bé cũng đi cùng, bà đi nhặt ve chai bán kiếm tiền, con bé cũng đi theo bà nhặt.”
“Nói là bà nuôi Sương Sương lớn, chẳng thà nói là hai bà cháu nương tựa lẫn nhau. Thậm chí Sương Sương còn chăm sóc bà nhiều hơn. Từ khi vào cấp hai, con bé chưa từng tiêu của bà một đồng nào. Con bé học giỏi, từ đầu cấp luôn có học bổng, không chỉ không mất học phí mà còn có tiền mua quà cho bà.”
Nói tới đây, bà ngoại bỗng nhiên rơi nước mắt, lắc đầu nói: “Bà thật sự liên lụy Sương Sương quá lâu rồi, bà không cho con bé được một chút bảo hộ nào, cũng chẳng giúp con bé được việc gì, còn để con bé phải lo cho bà, phải vì bà mà tốn tiền. Đôi khi bà nghĩ, nếu không có bà, có lẽ Sương Sương sẽ sống thoải mái hơn.”
Lương Yến Châu nhìn bà ngoại, nói: “Bà ngoại, bà nghĩ sai rồi. Bà là người thân duy nhất của Sương Sương trên đời này, là bà ngoại mà cô ấy nương tựa lẫn nhau mà sống. Bà nghĩ Sương Sương vì bà mà đi làm thêm, kiếm tiền chữa bệnh, rồi cảm thấy bà làm khổ cô ấy. Nhưng mỗi lần Sương Sương kể với cháu về bà, đều là đầy ắp hạnh phúc. Cô ấy nói hồi nhỏ, ngày nào bà cũng đưa đón cô ấy đi học, trong nhà nghèo nhưng vẫn nghĩ mọi cách mua thịt mua trứng cho cô ấy bồi bổ. Nghe người ta bảo uống sữa thì sẽ cao lớn, bà liền đi lên thị trấn đặt sữa bò cho cô ấy, mấy chục một tháng, mà đặt đến tận khi cô ấy tốt nghiệp tiểu học.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play