Nghĩ như vậy, đêm đó, Bạch Lộ lặng lẽ đi đến Bạch Đầu Sơn.

Nàng run sợ đi trên đường núi, vừa đi vừa mắng: “Người đàn bà kia sẽ không chết trong trận uy áp đó chứ?”

“Nhưng, nhưng như vậy thì độc của ta làm sao bây giờ?”

Nàng cảnh giác nhìn xung quanh, Xích Minh Khuyển đã dưỡng thương cẩn thận cõng nàng.

Đột nhiên, Xích Minh Khuyển đối với một chỗ phát ra tiếng gầm gừ đầy uy hiếp.

Bạch Lộ vừa nhìn qua đã nghe thấy giọng Ân Niệm mang theo tiếng cười, “Đến rồi? Khá đúng giờ.”

Bạch Lộ và nàng giữ một khoảng cách khá dài, “Ngươi cái tiện….”

Lời còn chưa nói hết, đã thấy một con rắn đen quấn quanh tay nàng, đối với mình nhe răng trợn mắt.

Bạch Lộ lập tức dừng lại, chỉ mím môi nói với nàng, “Mau đưa giải dược cho ta!”

Ân Niệm dựa vào cây đại thụ, Bách Biến ngồi trên cành cây bên cạnh, một đôi chân ngắn đung đưa theo, cười hì hì nhìn Bạch Lộ trước mặt.

Đôi mắt kim sắc của hắn khẽ lóe lên, Xích Minh Khuyển dưới chân Bạch Lộ đột nhiên kêu lên một tiếng bi thương, trực tiếp kẹp đuôi nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy.

Bạch Lộ đột nhiên bị con ngoan của mình quăng xuống, té một cú đau điếng.

“Muốn ta cho ngươi giải dược?” Giọng Ân Niệm ẩn chứa tiếng cười châm biếm, nàng nhìn Bạch Lộ từ trên cao xuống, giống như Bạch Lộ đã từng đối với nàng.

“Được thôi.”

“Quỳ xuống cầu xin ta.”

Trong mắt nàng ẩn chứa sát ý, uy áp cửu trọng linh thể đè ép Bạch Lộ không thở nổi.

Bạch Lộ không cam tâm, gân xanh nổi lên.

Cái tiện chủng này cũng xứng?

Nhưng độc mà danh y giỏi nhất Vạn Thú quốc cũng bó tay, nàng không muốn chết, cũng không muốn bị hủy dung.

Bạch Lộ cúi đầu, dưới lớp khăn che mặt một khuôn mặt đã lở loét đến buồn nôn, nàng cắn răng, đối với Ân Niệm từ từ quỳ xuống.

“Thật, thật xin lỗi.”

“Trước kia là ta không tốt, ngươi tha cho ta một lần đi.” Giọng nàng nghẹn ngào run rẩy.

Thực sự quá nhục nhã.

Ân Niệm nhìn Bạch Lộ, không lâu trước đây, chính mình vẫn là người quỳ dưới chân nàng.

Nàng đã quỳ trước những người này suốt mười tám năm.

Ân Niệm cười lạnh, ném cho nàng một hộp thuốc, trong hộp thuốc là Hoán Hồn Hoàn.

“Ăn nó.”

Bạch Lộ có vẻ do dự.

Ân Niệm sẽ tốt bụng như vậy sao?

Ân Niệm thấy vậy trên mặt lại hiện lên nụ cười, “Ngươi chết đối với ta không có chỗ tốt, ta còn trông cậy vào ngươi cho ta một thân phận Vạn Thú quốc.”

Bạch Lộ sáng mắt lên, đúng vậy!

Người đàn bà này rõ ràng có thể giết nàng, lại để cho nàng sống sót, chẳng phải là có cầu nàng sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play