“Không đủ ngươi lại quay về ma giới của chúng ta, tuy có phong ấn, nhưng pháp khí chúng ta vẫn có thể nghĩ cách đưa cho ngươi!”
Ân Niệm gật gật đầu lia lịa, “Nhưng quá nhiều ta không mang nổi.”
Ma vật đồng loạt ngẩn ra, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Này! Lại cho Niệm Niệm một không gian pháp khí làm kho chứa!”
Ân Niệm: “…….”
Lúc này, trong hoàng cung, Tô Lâm Yến cũng đầy mặt hưng phấn nhìn Đế hậu.
“Mẫu hậu, thanh Thiên Sương kiếm này thật sự là cho ta rồi sao?”
Người Vạn Thú quốc quá nhiều, luyện khí sư lại là trăm người chọn một, pháp khí cung không đủ cầu, nhưng Tô Lâm Yến cảm thấy đó là nỗi lo của đám tiện dân.
Nàng mỗi năm đều có thể nhận được một kiện pháp khí thích hợp.
Hoàn toàn không có chuyện phiền não này.
“Ngươi nhất định phải dùng tốt thanh Thiên Sương kiếm này, đây là thứ mẫu hậu dùng khi còn ở giai đoạn linh thể, là loại cực kỳ hiếm có trên đời, là trung đẳng pháp khí có thể dùng dưới nhân linh cảnh!”
“Ta nhất định sẽ làm được!” Tô Lâm Yến đầy mặt vui mừng, bất quá nàng nhanh chóng biến sắc, “Mẫu hậu, Lạt Lạtnàng…?”
Đế hậu nhướng mày, tự tin nói: “Đang ở trong ngục bị giáo huấn, yên tâm đi, ba ngày sau ta giao cho ngươi một linh thú biết nghe lời, chuyện nhỏ nhặt này ngươi đừng quản, mau bắt Phong Tuần, chuyện lần trước làm hắn rất không vui!”
Tô Lâm Yến gật đầu, “Ta biết rồi mẫu thân.”
“Còn có sắp tới sẽ cử hành đấu thú thi đấu thường niên, ngươi nhất định phải đoạt giải nhất.”
Đế hậu nhìn chằm chằm Tô Lâm Yến, “Ta Yến Nhi là thiên sinh hoàng nữ, lần thi đấu này chính là bước đầu tiên để ngươi vang danh ngũ châu, biết chưa?”
Tô Lâm Yến trịnh trọng gật đầu.
Mấy ngày thời gian vụt qua, Bạch Lộ co ro trong phòng, nghe bên ngoài mỗi ngày đều khen ngợi Tô Lâm Yến, căn bản không có ai quan tâm nàng.
Đế hậu cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi vội vàng đi chuẩn bị đấu thú thi đấu cho Tô Lâm Yến.
“Đợi ta vết thương khỏi rồi, ta cũng muốn tham gia đấu thú thi đấu đó!” Bạch Lộ nằm trên giường cắn răng nói, “Cái tiện chủng kia ta cũng muốn giết!”
Nàng có ý định mang quân đi tiêu diệt cái tiện chủng đó, nhưng lại sợ cái tiện chủng đó vì vậy mà không cho nàng thuốc.
“Dù sao ta và nàng giữ khoảng cách là được.”
Bạch Lộ tự an ủi, “Nếu nàng dám ra tay, ta sẽ thừa dịp Xích Minh Khuyển chạy.”
Xích Minh Khuyển tốc độ rất nhanh, cái tiện chủng đó cho dù là cửu trọng linh thể thì có sao?