Lý thị hôm nay mặc một bộ xiêm y màu mận chín. Dù là màu hồng nhưng giặt đi giặt lại nên phai màu, nhìn không còn tươi tắn nữa. Nếu để Tôn thị miêu tả, hình ảnh Lý thị xông vào sân chẳng khác nào một con báo hoa mai già mất kiên nhẫn, hùng hổ xông tới.
"Ối giời ơi là giời, sao cái sân này lắm ngõ ngách thế, lần đầu tới đây lạc đường mất thôi!"
Tả Tiểu Đạo khua khua cái chổi trong tay, đang đuổi ruồi nhặng. Tân phòng chưa kịp mắc mành, nơi này lại gần núi nên ban ngày thì ruồi, buổi tối thì muỗi nhiều kinh khủng. Tiểu Đạo vừa xua đuổi vừa nghênh đón: "Ơ, tam thím, cháu ở đây này."
Lý thị chẳng buồn ngắm nghía đại viện rộng rãi khang trang, chưa kịp vào nhà đã vội vàng nói: "Mau tìm người bảo Đức Tử xuống núi đi, đừng có bái cái tảng đá lớn vội. Chuyện đó sớm muộn không quan trọng, đợi nhị ca với tam ca con về hưu tuần rồi tính. Giờ có việc còn gấp hơn."
Nói đoạn, bà ta ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai mới ghé sát lại Tả Tiểu Đạo, hạ giọng:
"Huyện thái gia nhắm mắt làm ngơ chuyện khai hoang. Nhà nào có bản lĩnh thì cứ việc mà làm, năm nay thu hoạch từ đất hoang thuộc về người đó, không bị tính vào thuế má gì đâu, chuyện này là thật đó. Nhạc Trúc, thằng cháu kết nghĩa của bà ngoại con, nó nhờ người ở quán rượu nhắn tin về. Chắc Huyện thái gia cũng biết nó xin nghỉ về quê làm gì. Con xem đấy, tuy không phải huyện nha cho phép chính thức, người ta còn không dám viết thư, nhưng khai hoang là thật đấy, nhà mình phải nhanh chân lên."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT