Dương Mãn Sơn ở nhà thêm một ngày một đêm nước thần tiên, rồi mới khó được ôm vợ ngủ một giấc ngon lành. Anh đã rất lâu rồi chưa được ngủ quá bốn canh giờ liền mạch.
Đến khi Bạch Ngọc Lan tìm tới, Dương Mãn Sơn đang dùng hai chân ghì chặt lấy Tiểu Đậu, không cho cô ra khỏi nhà. Hôm nay anh không muốn Tiểu Đậu làm bất cứ việc gì, chỉ muốn như vậy thôi, canh giữ bên cạnh cô. Hai bàn tay to thô ráp vì nứt nẻ nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Đậu, anh ngửa mặt lên nhìn vợ, đôi mắt lúc thì nhìn chằm chằm khuôn mặt Tiểu Đậu, lúc lại dời xuống nhìn bụng cô.
Bạch Ngọc Lan vào nhà thấy cảnh này, thật lòng mà nói, nếu không có chuyện quan trọng, bà cũng chẳng muốn quấy rầy. Đúng là người trẻ tuổi có khác! Ánh mắt kia, đúng là quyến luyến không rời. Rõ ràng đã về nhà hai ngày rồi, mà vẫn cứ nhìn không đủ. Hai ngày nay, chỉ cần nhìn cái mặt vô biểu tình của nhị cô gia thôi, thì thấy vẫn như mọi ngày, không chút tươi cười. Nhị cô gia vốn không thích cười mà. Nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy, nhị cô gia cả ngày lẫn đêm cứ quanh quẩn bên nhị khuê nữ. Muốn tìm Mãn Sơn, cứ hỏi Tiểu Đậu ở phòng nào là chắc chắn tìm được.
"Mãn Sơn à."
"Nương." Dương Mãn Sơn thấy Bạch Ngọc Lan đến thì buông tay vợ ra, đứng lên.
"À... chuyện rượu, hình như có biến động, bà ngoại con kêu con đó. Bảo con qua bển một chuyến."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play