— Chúng ta sẽ qua “Maybach-3,” — Müller nói với người tài xế, giọng không giấu được vẻ thúc giục. — Và làm ơn, Hans, chạy nhanh lên cho tôi.
“Maybach-3” là mật danh của tòa nhà ẩn mình giữa rừng thông ở Potsdam, nơi bộ máy tình báo “Cụm Quân đội Ngoại quốc Phương Đông” dưới quyền Gehlen đặt đại bản doanh. Quanh đó, trong khu rừng tĩnh lặng, là những Tổng Hành dinh của Thống chế Keitel, Văn phòng Tham mưu trưởng Guderian, Bộ Tác chiến của tướng Heusinger, và đặc biệt là bộ óc hoạch định chiến lược của Lục quân — cỗ máy của Đại tướng Jodl.
Müller ngồi trầm ngâm trên ghế sau. Hans, người tài xế trung thành, đã phục vụ hắn suốt ba năm qua với sự tận tụy của một chú chó. Anh dành tình cảm đặc biệt cho Fritz, cậu con trai nhỏ của gã Trung tướng SS — một tình thương âm thầm; dẫu vấp phải sự cấm đoán từ người cha, Hans vẫn đưa cậu bé từ trường về nhà; mỗi tháng, anh lặng lẽ trở về làng quê, mang về từ trang trại của cha mình những chiếc đùi heo đượm mùi thôn dã dành riêng cho Müller.
…Hai tháng trước, trưởng ty Gestapo địa phương – cơ quan quản lý ngôi trường nơi Fritz theo học – đã đăng ký một cuộc gặp với gã Trung tướng SS, và đặt lên bàn bản báo cáo từ một mật báo viên được ngầm cài vào đội ngũ giáo viên. Báo cáo nói rằng Fritz, sau khi làm gãy chiếc lược bỏ túi, đã giơ nó lên trước mũi, vuốt mái tóc xõa xuống trán, khiến mình trông giống hệt tên diễn viên Mỹ khốn kiếp Chaplin, kẻ đóng vai Quốc trưởng trong bộ phim xuyên tạc “Nhà Độc Tài Vĩ Đại.” Fritz sau đó bắt đầu hô vang, với giọng điệu bắt chước Hitler, những khẩu hiệu thiêng liêng đối với bất kỳ người Quốc xã nào: “Mỗi người Đức đều có quyền sở hữu đất đai!”, “Việc làm cho mỗi người Arya!”, “Mọi thần dân trong đế chế La Mã vĩ đại của dân tộc Đức là những người hạnh phúc nhất trên thế giới và họ sẵn sàng bảo vệ tự do cho tới giọt máu cuối cùng!”
Tuy nhiên, Fritz Müller đã thêm những lời bình phẩm cay độc: với khẩu hiệu thứ nhất — “một mét vuông cho mỗi nấm mồ!”, khẩu hiệu thứ hai — “ở trại tập trung tốt nhất!”, khẩu hiệu thứ ba — “nếu ai từ chối, thì ta sẽ treo cổ hắn lên cột điện ngay!”
Người trưởng ty này còn trẻ, chưa hiểu hết các quy tắc ứng xử đã ăn sâu vào xã hội Đức lúc bấy giờ. Anh ta ngây thơ tin rằng tài liệu này, chỉ được in duy nhất một bản (điều này được anh ta nhấn mạnh ngay từ đầu bản báo cáo), nhất định sẽ giúp mình tiến xa hơn trên nấc thang sự nghiệp.
— Cảm ơn cậu nhé, anh bạn, — Müller nói, cảm thấy đầu ngón tay lạnh đi và vùng rối mặt trời trên bụng quặn lại. — Cậu đã hành động như một người đồng chí thực thụ… Người khác, vì nể tôi, có thể đã tìm cách loại bỏ tên mật báo viên kia và đốt báo cáo — xóa sạch mọi dấu vết, tới cát bụi cũng sẽ bị chôn vùi trong làn nước… Nhưng điều này chẳng khác gì đẩy căn bệnh vào trong — ta không thể biết điều gì sẽ xảy ra với thằng con trai hỗn xược này, được quá đỗi nuông chiều trong chính ngôi nhà của người cha đã dành trọn đời cho sự nghiệp của dân tộc ta… Giáo lý của chúng ta là: sự thật, chỉ sự thật, không gì ngoài sự thật — đặc biệt trong các mối quan hệ giữa những người anh em SS… Tôi bổ nhiệm cậu làm phó trưởng ty Gestapo tại Königsberg. Xin chúc mừng về cấp bậc mới và sự ghi nhận đặc biệt trong sắc lệnh từ Đại tướng SS Kaltenbrunner.
— Hitler muôn năm!
— Hitler muôn năm, anh bạn à, Hitler muôn năm... Và tôi xin ở cậu một điều - trong trường hợp này, hoàn toàn là dưới tư cách một người bạn...
— Sẵn sàng phục vụ ngài, thưa Trung tướng SS!
Müller cười toe toét:
— À, điều này cũng dễ hiểu thôi... Nếu cậu không "sẵn sàng phục vụ" tôi, có lẽ cậu đã đi ngủ trong sợ hãi... Nhưng cậu có những giấc mơ đẹp; có lẽ cậu thường xuyên nhìn thấy chim chóc - tôi cá là cả thiên nga trên mặt hồ trong một ngày thu yên tĩnh ở Bavaria.
— Tôi không nhớ nổi con thiên nga nào cả, thưa Trung tướng SS... Nhìn chung, tôi không nhớ rõ những giấc mơ. Khi tôi thức dậy, có một điều gì đó vui vẻ đọng lại trong ký ức, nhưng rồi những lo lắng trong ngày lại chồng chất, và rồi tôi hoàn toàn quên mất những giấc mơ đêm của mình...
— Không có giấc mơ ngày nào cả, — Müller nhận xét. — Giấc ngủ trưa đến từ sự no nê, và cái bụng no căng thì đem lại ác mộng... Vậy nên, làm ơn, hãy sắp xếp lệnh triệu tập ngay hôm nay với thằng vô lại Fritz đến trụ sở địa phương của Xung kích Nhân dân và điều nó đi Mặt trận phía Đông. Tôi không muốn thấy nó trong nhà tôi nữa, cậu hiểu chưa? Tôi sẽ không tha thứ cho bất kỳ ai dám vô lễ với Quốc trưởng vĩ đại của dân tộc Đức, người đã tạo nên mọi chiến thắng của chúng ta ở tiền tuyến và hậu phương. Sau đó, cậu sẽ gọi tôi — Phụ tá Scholz sẽ nối máy — và cho tôi biết Fritz được điều đến đơn vị nào, trên xa lộ nào, vào lúc nào và ở nơi nào. Cậu hiểu tôi chứ?
— Vâng, thưa Trung tướng SS!
Khi quay lại, gõ gót giày, Müller thở dài: đầu của tay trưởng ty Gestapo địa phương giống hệt đầu của anh tài xế Hans — tóc cắt ngắn sát như gọt; cổ rất dài nhưng lại to; có vẻ khá dài nhưng chưa tới phần sọ... Nhưng từ trước đây, hắn đã lấy làm thích cái đầu của Hans. Và hắn ta ngồi ở ghế sau chỉ để nhìn về người lái xe...
...Hắn ta giao cho Richard Schaps nhiệm vụ thủ tiêu con trai mình. Müller đưa vào "lực lượng dự bị" không chỉ những người bạn cũ từ Kripo - lực lượng cảnh sát hình sự München, nơi hắn ta bắt đầu làm việc vào thập niên 1920 - mà còn cả ba tên tội phạm, những chuyên gia đột nhập - Richard Schaps, Robert Grundleger và Josef Ruhr; hắn ta nâng đỡ chúng lên Phòng 4 của Kripo với tư cách đặc vụ, làm việc với cả những kẻ bị bắt vào tù lẫn ngoài vòng pháp luật, thông báo cho Tổng Hành dinh An ninh Đế chế về những tội ác đặc biệt quy mô đang được chuẩn bị.
...Cậu bé bị hạ sát gần sông Oder; điều này đảm bảo cho hình ảnh về sự hy sinh anh dũng của Müller con, người đã ngã xuống trong cuộc chiến vì một nước Đức vĩ đại hơn trên mặt trận chống lại bè lũ phá hoại Bolshevik.
(Trưởng ty Gestapo địa phương sẽ bị thanh trừng ở Königsberg, việc này sẽ do Josef Ruhr thực hiện; kẻ cung cấp thông tin đã viết báo cáo về Fritz, cũng như ba người bạn thân nhất của hắn, những kẻ có thể đã nhận thông tin mà con trai hắn đã tự nguyện cung cấp, sẽ bị Grundleger loại bỏ; còn bạn cùng bàn của Fritz, Peter Beneš, sẽ bị Schaps thủ tiêu sau khi cậu ta rời khỏi bệnh viện nơi cậu ta đang nằm.)
"Nếu một đứa trẻ không trở thành bạn của anh sau mười lăm năm," Müller tự nhủ, "nếu nó không say sưa về người cha của mình, thì nó chỉ là một kẻ xa lạ với anh; cứ để Goebbels lo về mấy chuyện máu mủ đi; bị treo cổ trên giá trong xà lim chỉ vì thằng con hoang vắt mũi chưa sạch, kẻ mà hóa ra đã không còn đủ lý trí cho khả năng tự vệ - mà theo luật mới của Quốc trưởng, đây chính là số phận đang chờ đợi ta - là một sự phản bội với giấc mơ mà ta hằng theo đuổi. Nếu Schellenberg biết được chuyện này, ta có thể đã bị đem tra tấn dưới hầm ngầm ngay hôm nay rồi. Khi Chúa muốn trừng phạt một người, Người khiến anh ta mất trí. Là Chúa đã trừng phạt Fritz. Không phải ta."
... Bước ra khỏi chiếc xe gần tòa nhà gạch đỏ hai tầng, nơi đặt trụ sở của bộ máy tình báo "Cụm Quân đội Ngoại quốc Phương Đông", Müller gật đầu với Hans đang ngồi cạnh chiếc hộp nhựa:
- Ăn một chiếc bánh sandwich nhé, con trai, xúc xích ngon và thịt xông khói này cũng không tệ đâu, mặc dù không phải từ Magdeburg yêu dấu của con... Ta - không đi lâu đâu, con không cần phải lái xe vào hầm trú bom…
***
- Chào buổi chiều tướng quân.
- Hitler muôn năm, Trung tướng SS! - Gehlen đáp, đứng dậy khỏi bàn để gặp Müller.
Müller cười toe toét:
- Chúng ta đang sống trong thời đại mà làm một Trung úy thì an toàn hơn, chứ không phải là Trung tướng SS, anh không nghĩ vậy sao?
Gehlen nhún vai:
- Anh là một người Đức quá khích, và do đó anh cố gắng quy giản mọi hiện tượng của cuộc sống thành một công thức trật tự duy nhất. Nhưng điều ấy là không thể, bởi vì khi logic bị tách rời khỏi cảm xúc, hỗn loạn sẽ bắt đầu.
- Tôi không thấy có mối quan hệ nào cả, - Müller đáp, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Gehlen.
- Đó là một lời khen. Nếu anh có thể thấy ngay những mối quan hệ của tôi, tôi đã không ngồi đây, mà - tốt lắm cũng chỉ - chết cóng trong hệ thống hầm trú ẩn ở Mặt trận phía Đông.
- Thật vô ích khi coi tôi là kẻ thù chính của anh, - Müller đáp. — Anh có những kẻ thù mạnh hơn tôi rất nhiều, và anh thừa biết điều này, nhưng kiến thức về nước Nga của anh mới là sự bảo đảm đáng tin cậy nhất, chứ không phải các mối quan hệ. Cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi, hãy giải thích ngón logic xảo quyệt của anh cho tên bần nông ngây thơ này.
— Nếu anh muốn, — Gehlen mỉm cười đáp lại. — Cảm xúc của con người là bẩm sinh, còn logic tới từ sự tiếp thu. Khi hai giả thuyết này được kết hợp, thứ công việc lệ thuộc vào may mắn chào đời. Và trong những năm gần đây, chúng ta sống như thể bị cắt làm đôi: cảm xúc mách bảo chúng ta một điều, còn logic — tức là nghĩa vụ tuân theo chỉ thị và thực hiện mệnh lệnh — lại dẫn chúng ta đi theo một hướng hoàn toàn khác. Anh có đồng ý không?
— Chắc chắn rồi.
— Anh thấy đấy... Anh — giống như một người Đức quá khích — cố gắng kết hợp những điều không tương thích một cách bất thành và qua đó rơi vào sự phi logic, điều đầy rẫy đau thương...
— Thứ nhất, tôi là người Bavaria, không phải người Đức. Thứ hai, tôi không phải lúc nào cũng đi phân tích thứ logic phi logic hiện tại của chúng ta với cảm xúc. Đây có lẽ là lý do tại sao tôi vẫn còn sống. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại bắt đầu nói về "người Đức quá khích"?
— Bởi vì anh cố gắng áp đặt bản thân, cách suy nghĩ của anh lên người đối thoại... Đừng tranh cãi, tôi cũng không hoàn toàn là một người Đức thuần túy — một chút chất Phổ cũng không thể không bao giờ lộ ra... Anh nghĩ một cách thẳng thắn lại đi: khi anh là một Trung tướng SS hay một vị tướng quân sự, điều đó có nghĩa là trong mắt kẻ thù, anh là một gã phản diện toàn phần, còn một Trung úy chỉ là một thằng con lai khốn nạn. Đúng không?
— Đúng.
— Tất nhiên, anh ở trong tình huống còn tồi tệ hơn tôi. Anh bị ghét bỏ cả ở phương Đông lẫn phương Tây. Còn tôi, sự căm ghét dữ dội của Điện Kremlin, ở một mức độ nào đó, được bù đắp bởi sự quan tâm đầy tham lam đối với công việc của tôi xoay quanh những nguồn tài chính Do Thái ở phương Tây, đặc biệt là ở Mỹ.
— Giờ thì tôi đã hiểu hết rồi, — Müller thở dài. - Ý anh là anh, một vị tướng, vẫn có thể tự bán mình bằng cách nào đó, nhưng một con đĩ già như tôi, thằng khọm Müller, ngay cả khi hóa thành Trung úy, cũng sẽ bị cả người Nga và người Mỹ dồn vào chân tường?
- Không, anh không phải người Bavaria. Anh là người Đức, người Đức 100%, và tổ tiên của anh có lẽ sinh ra ở Brandenburg hay Hanover. Tôi thấy tiếc cho anh. Anh và tôi, chúng ta, Trung tướng SS ạ, chỉ đại diện cho phần ký ức của Đế chế. Ký ức của tôi hướng về Điện Kremlin - ký ức của anh hướng về Điện Kremlin cũng như Phố Downing, Nhà Trắng và Điện Élysée - việc đem bắn chúng ta cũng là một cái tội.
- Không. - Müller lắc đầu. - Không, tướng quân ạ. Anh đã nhầm tôi với Schellenberg. Nhưng anh đã nghĩ đúng theo con đường đã dẫn tôi đến với anh... Guderian từ chối đưa cho chúng tôi một bản sao "Kinh Thánh Đỏ" của anh. Tại sao?
- Guderian chỉ ký vào giấy từ chối, Trung tướng SS ạ. Tôi là người đã từ chối.
Anh ta biết mình đang làm gì khi từ chối yêu cầu từ Gestapo, đó là gửi cho hắn một bản sao của "Kinh Thánh Đỏ". Cuốn sách này chứa đựng hồ sơ về các nhân vật chính trị Liên Xô, các tướng lĩnh, nhà thiết kế, bộ trưởng - nói tóm lại, về tất cả những người tạo nên xương sống của quyền lực; Gehlen đã thu thập hồ sơ này bằng cách sử dụng dữ liệu từ các điệp viên được cài cắm tại Nga, nghe lén các cuộc trò chuyện qua điện thoại và thẩm vấn tù nhân (anh ta đã dành ra hai tháng với Vlasov, nói chuyện với gã và những người thân cận nhất, kiểm tra lại những gì đã được đưa vào "kinh thánh" và bổ sung thêm thông tin mới mà tên phản bội đã mang theo).
"Kinh Thánh Đỏ" là một trong những cơ hội của Gehlen; không ai trên thế giới sở hữu thông tin giống anh ta và các nhân viên của anh ta; không một cơ quan tình báo nào, kể cả của Schellenberg, vốn chủ yếu tập trung vào các âm mưu chính trị, nhất là những mưu toan nhất thời, lại biết được những gì Gehlen biết; vị Thiếu tướng SS đã quên hoặc có lẽ không hiểu rằng tình báo thực thụ sẽ đặt ra những quả bom hẹn giờ có thể sử dụng trong tương lai, trong nhiều năm tới; tuy nhiên, người ta có thể đồng cảm với anh ta - anh ta làm việc dưới quyền Himmler, kẻ luôn phải vội vã báo cáo những thành tựu mới lên Quốc trưởng; Tuy nhiên, quân đội Đế chế vẫn luôn sống theo nguyên tắc dự phòng: ngay cả trong chiến thắng, ta vẫn phải tính đến những thất bại có thể xảy ra và chuẩn bị trước cho sự trả đũa, một cuộc phản công, một đòn đánh trí mạng mới...
- Có thể ngài đã hiểu lầm, thưa tướng quân, - Müller nói. - Tôi đến để giải quyết vấn đề này trong hòa bình.
Gehlen lắc đầu:
- Trung tướng SS à, đừng tự lừa dối mình: giờ đây Hitler chỉ còn một hy vọng - chúng tôi, quân đội. Các anh từng là cơ cấu đáng gờm nhất trong Đế chế vào một năm trước, hay thậm chí chỉ nửa năm trước. Giờ đây, các anh chẳng thể làm gì nếu không có chúng tôi. Giờ đây, họ sẽ không giao tôi cho các anh nữa. Tôi không còn sợ anh nữa đâu.
- Được rồi, được rồi, - Müller nói. - Anh mới là người tốt. Tôi thích những người đàn ông dũng cảm. Tôi đã có tính này từ nhỏ - bản thân tôi cũng là một kẻ hèn nhát. Chính những kẻ hèn nhát mới bám víu vào ngành cảnh sát mật - thứ quyền lực thực sự, tôi còn có thể nói gì nữa đây? Thứ quyền lực áp đặt lên người khác... Chỉ cần khẩn trương cử vài trung đội lính đến Thuringia, đến biệt thự của anh, đến với vợ con anh, để họ bảo vệ gia đình anh như con ngươi trong mắt họ: đây là thời điểm khủng khiếp, khi những đòn đánh đầu tiên sẽ giáng xuống những người phụ nữ và đàn trẻ bất hạnh...
Nói xong, Müller chậm rãi, nặng nề đứng dậy và đi ra cửa.
- Anh điên rồi à! - Gehlen kêu lên. - Anh điên rồi à! Quay lại đây!
Müller ngoan ngoãn quay lại, ngồi xuống ghế - giờ thì nặng nề như người chủ của ngôi nhà - và bình thản nhận xét:
- Ít nhất thì tôi cũng nên có một ly cà phê chứ nhỉ?
Gehlen lấy lại bình tĩnh và đáp:
- Tôi sẽ mời anh cà phê, nhưng sẽ không tội tình gì nếu anh cho một toán SS gác căn hộ của mình. Anh cũng có gia đình, vợ và con trai, phải không?
- Phải, - Müller trả lời. - Con trai tôi đã hy sinh ở Mặt trận phía Đông, và tôi sẵn sàng hy sinh cả vợ mình. Anh ngăn tôi lại chỉ vì điều này sao?
- Tại sao anh lại cần đến Kinh Thánh Đỏ?
- Để mời anh nhập cuộc.
- Ý anh là gì?
- Rất đơn giản: Tôi có một kênh liên lạc với Moskva; nếu Kinh Thánh Đỏ của anh được gửi đến Điện Kremlin, nó sẽ gây ra một cơn bão, một nỗi kinh hoàng, một cơn ngờ vực cuồng tín đến mức khó có thể lường trước được hậu quả. Phương Tây sẽ vô cùng bất ngờ trước những sự kiện có thể nổ ra ở Moskva. Như tôi được biết, anh đã làm giả những dữ liệu thật kêu về Zhukov, Govorov, Rokossovsky, và viên Dân ủy Hàng không Shakhurin, mà chúng ta sẽ rải ra theo trình tự. Trí nhớ của Vlasov rất mang tính chọn lọc. Những gì một người bình thường dễ quên, một kẻ phản bội lại nhớ rất rõ, một sự kết hợp thực sự giữa logic và cảm xúc, một nỗ lực để lôi kéo tất cả những gì sạch sẽ về phía kẻ bẩn thỉu này; phản bội là một phạm trù kỳ lạ, kẻ phản bội luôn muốn đứng ở vị trí kẻ thứ ba, hắn luôn tìm cách - để biện minh cho chính bản thân mình - moi ra kẻ thứ nhất và thứ hai… Tôi sẵn sàng làm việc với "kinh thánh" của anh ở đây, trong văn phòng này, nếu anh sợ - và cũng đúng thôi - rằng nó sẽ lọt vào két sắt của Kaltenbrunner hoặc Himmler nếu tôi mang nó theo...
- Tóm lại, anh đang yêu cầu tôi cho phép anh tham gia vào sự nghiệp mà tôi đã cống hiến cả đời mình sao?
- Ồ! Anh đã khéo léo diễn đạt nó một cách hoàn toàn chính xác, thưa tướng quân, thật chính xác tới từng từ ngữ!
- Nếu vậy, anh sẽ buộc phải giúp đỡ Canaris bất hạnh.
- Kaltenbrunner đang phụ trách chuyện này. Cá nhân ông ta.
- Ừ, nhưng trong trại tập trung ấy, nơi người yêu nước chân chính của Đức... và Quốc trưởng đang bị đày đọa, - Gehlen bất ngờ chêm thêm, bất ngờ ngay cả với chính anh ta, - có những người của anh. Họ có thể làm bất cứ điều gì.
- Logic, thưa tướng quân! Logic! Logic của anh đâu rồi?! Anh vừa nghiệm ra quân đội ngày nay hùng mạnh đến nhường nào, còn chúng tôi, lũ Gestapo tội nghiệp, đang hoàn toàn sa lầy, vậy mà anh lại tự mâu thuẫn khi tuyên bố rằng người của tôi có thể làm được mọi thứ…
Müller liếc nhìn Gehlen và nhận ra mình đã đi quá xa: anh ta có thể nổi điên lên, một gã Phổ cứng đầu, một kẻ thuộc tầng lớp quân đội, tốt nhất là tránh xa anh ta…
- Được rồi, - hắn ta nói, - chúng ta hãy đồng ý về điều này: Tôi đảm bảo rằng nhân thân của Thống chế Witzleben và tướng Tresckow đã bị xử tử sẽ không bị hại theo lệnh của Quốc trưởng… Tôi hứa với anh rằng gia đình của Thống chế Rommel, người đã tự sát theo lệnh của Quốc trưởng, sẽ không bị đưa vào trại tập trung theo lệnh của Himmler… Về số phận của Canaris bất hạnh, tôi sẽ cố gắng tìm hiểu điều gì đang chờ đợi ông ta. Tôi sẽ cố gắng hiểu tại sao ông ta vẫn chưa bị xử tử, ai đã ngăn chặn bàn tay của tên đao phủ, ai được hưởng lợi từ việc này. Thỏa thuận kiểu này hợp ý anh chưa nào?
Gehlen nhấc điện thoại lên, yêu cầu viên sĩ quan phụ tá mang lên hai cốc cà phê và mở két sắt, lặng lẽ, có phần ghê tởm nhưng đồng thời cũng thật đáng thương rồi đưa cho Müller một cuốn sách.
Hắn ta lật ra những trang đầu và mỉm cười:
— Sản phẩm đây sao?! Là sản phẩm thực thụ!
— Đây không phải là sản phẩm, mà là tương lai…
…Khi viên sĩ quan phụ tá mang cà phê lên, Müller dò hỏi:
— Tôi photocopy một số trang được không?
— Một số thì được, nhưng cả tài liệu thì không được.
— Đoạn nào?
— Phần bốn.
— Đồng ý. Anh còn yêu cầu gì khác không?
— Có chứ.
— Xin mời.
Gehlen cười khúc khích:
— Nếu anh yêu điên cuồng một cô gái nào đó, ở tuổi anh thì chuyện này khá phổ biến, tôi sẽ chăm sóc cô ấy theo cách mà anh định chăm sóc cho sức khỏe gia đình tôi…
Müller lắc đầu:
— Tôi đã đọc Marx, thưa tướng quân. Công thức "hàng hóa - tiền bạc" của ông ta khá phù hợp với thú vui của đàn ông cao tuổi: sự chắc chắn, vô cảm xúc...
- Cà phê của anh nguội rồi...
- Thực ra, tôi không uống cà phê, tôi chỉ rèn luyện bản thân tuân thủ những quy tắc chung và tôi thích khi những người xung quanh tuân theo chúng…
***
...Trở về tòa nhà trên phố Hoàng tử Albrecht, Müller nhờ Scholz pha trà đặc, hỏi thăm tin tức, lắng nghe câu trả lời của người phụ tá, nhún vai có phần bối rối, rồi mỉm cười mệt mỏi và bắt đầu cho cá ăn.
Có điều gì đó vừa khiến hắn vừa thấy vui lại có phần khó hiểu: Stierlitz sắp trở về Berlin, mặc dù Müller đã cược trên tỉ lệ một phần ngàn rằng anh sẽ không quay lại; hắn có quá đủ lý do để tin như vậy, bởi vì cơ quan giám sát tư nhân của hắn đã gửi về một báo cáo từ Thụy Sĩ. Báo cáo này chứng minh rõ ràng cho hắn, cho riêng hắn chứ không ai khác, mối liên hệ giữa viên Thượng tá SS và cơ quan mật vụ Nga.