Nếu nàng ta nói cho những thú nhân lang thang kia rằng Bạch Loan Loan là thánh thư thì cho dù nàng ấy có là thánh thư đi nữa, khi rơi vào tay bọn họ, nàng ấy cũng chỉ là một con thú mẹ chỉ biết đẻ con. Những thú nhân lang thang dã man đó căn bản không biết trân trọng giống cái. Tất cả giống cái, bất kể cao quý hay hèn mọn, trong mắt họ đều giống như những con thú mẹ chưa khai hóa, chỉ là công cụ để giải tỏa dục vọng và sinh sản.
Hồ Nhã ghé tai Lỗ Nhất, kể cho hắn nghe kế hoạch của mình.
Lỗ Nhất nghe xong, sắc mặt đại biến: "Nhã Nhã, chuyện này mà Tộc trưởng biết được, không chỉ ta bị trừng phạt mà cả nàng cũng sẽ bị liên lụy." Bạch Loan Loan không phải giống cái bình thường, mà là thánh thư. Nếu là một giống cái bình thường, hắn làm như vậy có lẽ còn có đường sống. Nhưng nếu hắn làm hại thánh thư, Tộc trưởng nhất định sẽ không tha cho hắn.
Nhận thấy hắn không muốn, Hồ Nhã lập tức sụ mặt xuống: "Đồ phế vật! Ngươi không phải nói sẽ tốt với ta cả đời sao? Sẽ mãi mãi nghe lời ta sao?"
Lỗ Nhất nhíu mày: "Nhã Nhã, ta vì tốt cho nàng thôi. Chúng ta sống với nhau không tốt sao? Gây chuyện với Bạch Loan Loan, chúng ta sẽ không có ngày nào yên ổn." Hắn vừa nói vừa cố ôm vai nàng nhưng bị Hồ Nhã hất ra.
"Đừng chạm vào ta! Bạch Loan Loan sống cạnh nhà ta, ta sẽ không có ngày nào yên ổn!"
Lỗ Nhất vội vàng ôm lấy nàng ta: "Sao lại không? Nàng có ta, có Tân Sơn, Tân Vũ... ban ngày..." Lời hắn chưa dứt, đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang: "Nếu ngươi không làm theo lời ta, ngươi đừng hòng về nhà này nữa!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play