Sáng sớm, lớp sương mù từ từ tan đi, khung cảnh bộ lạc dưới chân núi dần hiện ra. Bên ngoài bộ lạc là một bức tường đá thấp, vài thú nhân đực đang canh gác ở cổng, ngăn chặn các bộ tộc khác hoặc thú nhân lang thang xâm nhập.
Bạch Loan Loan theo ký ức của nguyên chủ, vòng sang phía trái bộ lạc, chui qua một cái lỗ nhỏ để vào. Giờ đây toàn thân nàng đau nhức rã rời, trời có sập xuống nàng cũng chẳng muốn bận tâm, chỉ mong về hang của nguyên chủ mà ngủ một mạch ba ngày ba đêm rồi tính sau.
Hồ Nhã cùng tộc trưởng và đám người đang đi tìm thì bắt gặp Bạch Loan Loan đang lén lút.
“Bạch Loan Loan, ngươi đang làm gì?”
Bạch Loan Loan còn chưa kịp định thần đã bị một đám thú nhân vây quanh. Thú nhân ở đây cao trung bình hơn một mét tám, phần lớn vóc dáng thô kệch, ánh mắt hung ác, đầy rẫy thú tính.
Bạch Loan Loan ngáp một cái, ánh mắt lười biếng nhìn trận địa hoành tráng trước mặt. “Các ngươi ra đây đón ta sao?”
Tộc trưởng râu bạc trắng, vẻ mặt đầy trách móc. “Bạch Loan Loan, ngươi hãm hại giống cái quý giá của bộ lạc, còn dám trốn đi!”
Hồ Nhã đứng bên cạnh tộc trưởng, vừa lau nước mắt vừa tiến lên. “Loan Loan, tại sao ngươi lại đẩy ta xuống sông? Nếu không phải chú Sơn đi ngang qua, ta… ta đã không thể trở về rồi.”
Mỗi câu Hồ Nhã nói ra, vẻ mặt tộc trưởng lại càng khó coi hơn. “Người đâu, đưa Bạch Loan Loan đến hang nữ, không được cho nàng ra ngoài!”
Bạch Loan Loan đang bực bội vì bị mất giấc ngủ. Những kẻ này không cho nàng về ngủ thì thôi, lại còn muốn đổ oan cho nàng. Bà ngoại có thể nhịn nhưng nàng thì không!
“Ngươi nói ta đẩy ngươi xuống sông?” Nàng vừa nói vừa tiến lại gần Hồ Nhã, ngọn lửa giận dữ trong mắt như sắp thiêu rụi cả đồng cỏ.
Bị kẻ khác đẩy xuống vực, lại bị hệ thống uy hiếp phải làm chuyện ấy với một giống đực xa lạ, giờ lại còn thêm chuyện này nữa!
“Không phải ta nói, chính là ngươi đẩy…”
Chữ "ngươi" cuối cùng còn chưa dứt, Bạch Loan Loan đã vung tay lên, tát liên tiếp mấy cái vào mặt Hồ Nhã. Hồ Nhã bị đánh đến ngớ người, sững sờ một lúc mới ôm mặt thét lên, “Ngươi đánh ta?”
Bạch Loan Loan nhếch miệng, ánh mắt lạnh lùng. “Đúng vậy, đánh đấy thì sao.”
“Hồ đồ! Bạch Loan Loan, ngươi dám đánh Hồ Nhã ngay trước mặt ta, trong mắt ngươi còn có ta là tộc trưởng này không?”
Bạch Loan Loan quay đầu nhìn về phía tộc trưởng đang tức giận đến râu tóc dựng ngược. “Ta không đánh, các ngươi sẽ tha cho ta sao?”
Nói rồi, nàng lại đạp thêm một cú vào bụng Hồ Nhã, đồng thời túm tóc ả ta, vừa tát vừa nói. “Ta cho ngươi cái tội cản đường ta đi ngủ này, ta cho ngươi cái tội há miệng phun rắm này, không phải đổ oan ta đẩy ngươi sao? Ta còn đánh ngươi nữa!”
Mắt Bạch Loan Loan đỏ hoe, nàng muốn phát điên! Không thể quay về bẻ gãy tay kẻ tiện nhân đã đẩy mình, vậy thì cứ trút giận lên Hồ Nhã trước đã. Hồ Nhã bị đánh đến mức chỉ biết thét lên những tiếng thảm thiết.
Những giống đực khác lúc này mới phản ứng, vội vàng chạy đến tóm lấy Bạch Loan Loan. Tộc trưởng tức giận đến run người. “Bạch Loan Loan, ngươi thật là muốn chết! Nếu ngươi không phải là một giống cái, ta sẽ cho ngươi nhận hình phạt phơi nắng ngay lập tức!”
Bạch Loan Loan nhìn Hồ Nhã tóc tai rũ rượi, nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng xấu xí đến thảm hại, cơn giận trong người cuối cùng cũng nguôi đi một chút.
Bị hai thú nhân giống đực túm lấy cánh tay, nàng không hề hoảng hốt, dùng ý niệm nói chuyện với hệ thống: “Ta sắp bị đưa đến hang nữ, trong đó toàn là những giống đực già yếu, bệnh tật, tài năng kém cỏi, không thể giúp ngươi hoàn thành nhiệm vụ. Mau giúp ta nghĩ cách đi.”
“Ký chủ yên tâm, thân thể của ngài đã được hệ thống cải tạo, chỉ cần cho tộc trưởng biết khả năng sinh sản vượt trội của ngài, ngài sẽ không cần đến hang nữ.”
Bạch Loan Loan yên tâm, khi bị hai giống đực áp giải đi, nàng lớn tiếng kêu lên: “Ta muốn làm xét nghiệm khả năng sinh sản!”
Tộc trưởng đầy vẻ không kiên nhẫn. “Ngươi còn xét nghiệm cái gì? Kết quả cũng vậy thôi, đưa đến hang nữ.”
“Ta nhất định phải làm! Không cho ta xét nghiệm, ta sẽ đập đầu vào cửa hang nữ cho xem.”
Tộc trưởng chưa từng nghĩ rằng Bạch Loan Loan nhút nhát đến mức không dám nhìn thẳng vào ông, hôm nay lại như biến thành một người khác. Điều này khiến ông cực kỳ phẫn nộ nhưng lại không thể không nhượng bộ. Dù là một giống cái có khả năng sinh sản thấp, đối với bộ lạc cũng không thể tùy ý vứt bỏ. Đưa giống cái có khả năng sinh sản thấp đến hang nữ có thể trấn an những giống đực không tìm được bạn đời, ổn định trật tự bộ lạc, từ đó cũng củng cố địa vị tộc trưởng của ông.
“Được, vậy thì cho ngươi xét nghiệm. Xong xuôi, ngươi phải ngoan ngoãn đến hang nữ cho ta.”
Bạch Loan Loan được thả ra, trong lòng mắng chửi nhưng trên mặt vẫn cười hề hề. “Được thôi.”
Tộc trưởng đành phải cho tất cả những giống cái vừa đến tuổi thành niên đến hang nữ để xét nghiệm trước. Khi Bạch Loan Loan và những người khác đến, nàng tiến lại gần Hồ Nhã và hỏi: “Vì sao ngươi lại hãm hại ta?”
Ánh mắt Hồ Nhã lấp lánh. “Ta không hãm hại ngươi, là ngươi ghen tị với ta.”
Bạch Loan Loan cười, ánh mắt không chút khách khí mà quét từ đầu đến chân Hồ Nhã hai lần. “Ta ghen tị ngươi xấu xí? Hay là ghen tị làn da ngươi vừa thô vừa đen, hay là ghen tị cái miệng rộng như chậu máu và hàm răng ố vàng của ngươi?”
Ngọn lửa giận dữ từ ngực Hồ Nhã xông thẳng lên đầu. Ả ta rất muốn cào nát khuôn mặt trắng trẻo, tinh xảo của Bạch Loan Loan!
Bạch Loan Loan cẩn thận phân tích biểu cảm của ả ta. “Có vẻ ta đoán đúng rồi? Nhưng từ nhỏ ta đã xinh đẹp như vậy, ngươi hẳn đã quen với việc ta đẹp hơn ngươi. Vài ngày nữa cũng sẽ có xét nghiệm khả năng sinh sản, xong xuôi ta cũng sẽ bị đưa đến hang nữ thôi. Vậy nguyên nhân gì khiến ngươi gấp gáp đến mức phải ra tay với ta?”
Hồ Nhã chột dạ, ánh mắt lấp lánh nhanh chóng lảng tránh, không hề tiếp lời Bạch Loan Loan.
Đương nhiên là có nguyên nhân!
Một giống cái cả đời sẽ trải qua hai lần xét nghiệm khả năng sinh sản, một lần khi sinh ra và một lần khi đến tuổi thành niên. Bạch Loan Loan khi sinh ra đã bị xét nghiệm là có khả năng sinh sản thấp, sớm muộn gì cũng phải đến hang nữ.
Lý do Hồ Nhã ra tay sớm là vì ả ta nghe ngóng được tin tức từ kẻ ái mộ rằng đoàn buôn từ siêu bộ lạc sẽ đi qua bộ lạc của họ. Bạch Loan Loan xinh đẹp như vậy, dù không có khả năng sinh sản, chắc chắn cũng sẽ được thương nhân để mắt và đưa đi. Chỉ cần nghĩ đến việc Bạch Loan Loan sẽ đến siêu bộ lạc, biết đâu lại lọt vào mắt xanh của những giống đực mạnh mẽ ở đó, Hồ Nhã đã không thể ngồi yên. Ả ta phải đưa Bạch Loan Loan đến hang nữ trước khi điều đó xảy ra.