Dương ma ma trở về Xuân Hiểu Uyển liền đuổi hết người hầu ra ngoài, ghé vào tai Tạ phu nhân nhỏ giọng bẩm báo chuyện vừa rồi, khẽ nói: “Phu nhân, thiếu nãi nãi quả thật đã thay đổi rất nhiều, nhưng dù có thay đổi thế nào cũng không nên vứt bỏ thứ mà mình yêu thích nhất, trừ khi…”
Tạ phu nhân khẽ nói: “Trừ khi không còn thiết sống nữa. Đối với nàng ấy mà nói, thứ yêu thích nhất lại có thể mang đến đau khổ.”
Dương ma ma gật đầu liên tục, mắt ngấn lệ nói: “Ngày trước thiếu gia chính vì thiếu nãi nãi gửi cho chàng ấy một bài thơ mà chạy về. Nghe nói sau khi thiếu gia gặp nạn, thiếu nãi nãi thường nói là nàng ấy đã hại chàng, năm đó không nên gửi bài thơ đó…”
Tạ phu nhân tựa đầu vào tường, không nói gì.
Dương ma ma lau nước mắt nói: “Khi thiếu gia hạ táng, thiếu nãi nãi đã mang theo những thứ để chôn cùng trong mộ thất, ngoài một bộ giá y ra còn có một cái hộp, không biết bên trong có gì. Chi bằng nô tỳ đi hỏi Lập Xuân và Lập Hạ?”
Tạ phu nhân cau mày: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, truy cứu những thứ này làm gì?”
“Phu nhân, nếu những gì người trung thành của Lâm gia viết trong thư là thật, vậy khi người khuyên thiếu nãi nãi, người cũng phải biết nàng ấy đang nghĩ gì trong lòng.” Dương ma ma khuyên: “Người xem thiếu nãi nãi bây giờ có giống người muốn chết không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play