Lâm Thanh Uyển nghĩ rằng Tạ phu nhân đã đi đường ba ngày chắc chắn rất mệt, nên sau khi đưa người đến Xuân Hiểu Uyển thì cáo từ, dặn nhà bếp chuẩn bị nước nóng và đồ ăn nóng cho bà ấy.
Dương ma ma dẫn các nha đầu mở rương, sắp xếp đồ đạc. Thấy phu nhân tựa vào cửa sổ không nói gì, bà bèn giao đồ trong tay cho nha đầu, pha một chén trà bưng tới: “Phu nhân uống cho ấm họng.”
Tạ phu nhân cúi đầu nhận chén trà, khẽ hỏi: “Ngươi nói bức thư chúng ta nhận được quả thật là do người trung thành của Lâm gia gửi đến sao?”
Bà ấy chỉ tay ra phong cảnh ngoài sân: “Cây cỏ xanh tươi, sân vườn cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Vừa rồi chúng ta đi qua, điền trang tràn ngập cảnh thu hoạch. Nàng ấy nói chuyện về điền trang đâu ra đó, hiển nhiên là tự mình quản lý, đâu giống một người nghĩ quẩn?”
Dương ma ma hạ giọng khuyên: “Phu nhân chi bằng ở lại thêm vài ngày xem sao. Nếu thiếu nãi nãi đã nghĩ thông suốt rồi thì chẳng phải tốt hơn sao?”
Tạ phu nhân thở dài, gật đầu: “Cũng phải. Ta vẫn còn nghĩ sau này khi nàng ấy lớn tuổi hơn, sẽ cho nàng ấy và nhị lang nhận nuôi một đứa trẻ, để hương hỏa của hai đứa nó được nối dõi.”
Dương ma ma giật mình, vội vàng đánh trống lảng: “Thiếu nãi nãi vẫn còn là trẻ con, sao mà nuôi con được. Phu nhân nghĩ xa quá rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT