Thượng Minh Viễn vui vẻ đón tiếp cô cháu Lâm Thanh Uyển ở ngoài cổng phụ, “Lâm cô cô cuối cùng cũng chịu mang biểu muội đến rồi. Lão thái thái trong lòng thương nhớ lắm đấy.”
Lâm Thanh Uyển bước xuống xe cười nói: “Ngọc Tân cũng thương nhớ ngoại tổ mẫu lắm, chỉ là con bé chu đáo, biết ta bận rộn vụ xuân, nên chủ động gánh vác việc nhà, không thì bây giờ ta chưa chắc đã rảnh rỗi được đâu.”
“Biểu muội giỏi vậy sao, có thể quản lý việc nhà rồi ư?” Thượng Minh Viễn trong lòng kinh ngạc. Lâm Ngọc Tân năm nay mới mười ba tuổi, mấy muội muội trong nhà hắn bằng tuổi nàng, mà vẫn còn sống qua ngày đoạn tháng đấy thôi.
Thượng lão phu nhân cũng kinh ngạc về sự tháo vát của Lâm Ngọc Tân, nhưng bà nửa tán thưởng, nửa phản đối: “Con biết thương cô cô là tốt, nhưng cũng đừng để bỏ bê việc học.”
Bà quay đầu hỏi Lâm Thanh Uyển: “Cô nó, không biết đã mời tiên sinh cho Ngọc Tân chưa? Mặc dù việc nhà cần phải học, nhưng con gái có thể nhàn rỗi cũng chỉ có mấy năm trong khuê phòng này thôi. Sau khi xuất giá thì không còn tự do như vậy nữa. Cho nên đừng quá gò bó nó. Việc gì nên học thì học, nhưng việc gì nên chơi cũng phải chơi.”
Lâm Thanh Uyển rất tán đồng: “Chẳng phải sao, ta cũng nghĩ như vậy. Nên thường xuyên bảo nó không cần gò bó, nhân lúc còn nhỏ, chơi hết những gì mình thích, kẻo sau này xuất giá rồi gánh nặng gia đình, dù có muốn cũng không có cơ hội.”
Một người già một người trẻ nhìn nhau, đều thấy được tri kỷ trong mắt đối phương. Lâm Thanh Uyển nói: “Ta cũng muốn mời tiên sinh cho nó, chỉ là nữ tiên sinh khó mời, còn nam tiên sinh thì lại có những điều không thể dạy hết được. Nên cứ chần chừ đến bây giờ. Lão thái thái nếu có nhân tài nào tốt thì hãy cho Thanh Uyển biết một tiếng nhé.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play