Lâm Ngọc Tân nghiêm túc nói: “Cô cô chẳng phải vẫn luôn dặn con phải giữ gìn sức khỏe sao, sức khỏe của người cũng không tốt, lại thêm gần đây mệt mỏi, càng nên bồi bổ mới phải. Bát canh bí đao này rất bổ, người nếm thử xem.”
Lâm Thanh Uyển lặng lẽ hít một hơi thật sâu, mím môi uống hết. Ta có thể làm gì đây? Ta không thích ăn bí đao. Nếu thêm vài miếng sườn vào có lẽ ta sẽ thích. Thế nhưng chúng ta vẫn còn đang trong thời gian để hiếu tang, vẫn chỉ có thể ăn chay.
Lâm Thanh Uyển uống hết canh, đưa bát cho nàng: “Được rồi, ta uống xong rồi.”
Lâm Ngọc Tân khẽ mím môi, nàng cũng nhận ra cô mình không thích ăn bí đao, nhưng con người không được kén ăn, đây vẫn là lời cô mình đã dạy nàng. Nàng cảm thấy cô nói rất đúng.
Lâm Ngọc Tân đưa bát cho Ánh Nhạn, rồi lại gần hỏi: “Người đang bận gì vậy?” “Ta đang viết kế hoạch,”
Lâm Thanh Uyển kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, chỉ vào những thứ nàng đang viết: “Chúng ta ở Tây thành có ba mươi lăm mẫu đất, trong đó ba mươi mẫu là tước điền của hai cô cháu chúng ta. Mặc dù chỉ được một đời, không thể thừa kế cho con cháu, nhưng cũng phải kinh doanh cho tốt.”
“Con cũng xem đi. Là quận chúa, con có mười mẫu tước điền. Hãy suy nghĩ xem con sẽ dùng những mảnh đất này làm gì.”
Lâm Ngọc Tân bối rối: “Đất thì chẳng phải để trồng trọt sao? Trực tiếp cho tá điền thuê là được mà.” “Đứa trẻ ngốc, thu tiền thuê là cách làm ngu ngốc nhất trong việc kinh doanh đất đai,”
Lâm Thanh Uyển gõ vào đầu nàng, cười nói: “Con đâu phải lão thái thái không có sức lực, cũng không phải người có sự nghiệp quan trọng khác, hà cớ gì không dành thêm chút tâm sức để kinh doanh mảnh đất của chính mình?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT