Lâm Thanh Uyển thoải mái nằm trên giường, thở ra một hơi thật dài. Nàng quay đầu nhìn những vì sao ngoài cửa sổ, vẫy tay gọi: “Bạch Phong, ta nhớ trong phòng có cất một cái lư hương, tìm ra rồi đổ cát vào. Lát nữa ta sẽ thắp hương cho huynh trưởng.”
Bạch Phong không khỏi trố mắt: “Đại… Cô nãi nãi, sao không ra từ đường?”
“Thờ cúng ở đâu mà chẳng được, sao cứ phải là từ đường? Ta cảm thấy dưới trời sao thì huynh ấy có khả năng nhìn thấy ta hơn.”
“Nhưng cái lư hương đó là để đốt hương trầm…” chứ không phải để thắp hương.
Lâm Thanh Uyển thản nhiên nói: “Có liên quan gì đâu. Lư hương thì thiếu gì, đâu phải đồ quan trọng. Ngươi đổ cát vào mang đến cho ta đi.”
Cái lư hương đó có hoa văn mây trắng in trên vách, rất phiêu diêu, nàng cảm thấy rất hợp với Lâm Giang.
Bạch Phong và Bạch Mai nhìn nhau, lặng lẽ mở rương ra tìm cái lư hương nhỏ.
Việc cúng bái của Lâm Thanh Uyển cũng rất đơn giản. Nàng cầm ba nén hương ra sân đốt, thầm niệm trong lòng một hồi rồi cắm hương vào lư hương. Nàng ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên trời, thầm nói với Lâm Giang: “Chúng ta đã về đến Tô Châu rồi, huynh cũng sắp được an táng. Không biết huynh ở trên trời có ổn không?”
Lâm Thanh Uyển đứng dưới màn đêm ngẩng đầu nhìn trời. Bạch Mai và Bạch Phong đứng cách đó khá xa, đều cảm thấy dáng vẻ của nàng rất cô đơn và phiêu diêu. Hai người không khỏi tựa vào nhau, khẽ nói: “Cô nãi nãi sẽ không cũng muốn rời đi đấy chứ?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT