Vương Yến và Triệu Kiệt đã thương lượng, khi trăng tròn vào ngày mười lăm thì sẽ giải cứu Diêu Thời ra ngoài. Triệu Kiệt biểu thị ngày đó hắn ta sẽ đích thân dẫn binh ở Bắc thành môn tiếp ứng.
Dọc theo tường thành, lấy Giang Lăng thành làm ranh giới, Đông thành môn và Bắc thành môn đều hướng về Lương quốc. Người từ trong thành đi ra Lương quốc đều phải đi qua hai cửa thành này.
Ít nhất Triệu Kiệt và Trần Tượng đều nhận thức như vậy.
Vương Yến ban đầu cũng nghĩ phải đi qua hai cửa thành này mới ra được, cho nên lo lắng có quá nhiều người theo dõi Diêu Thời, họ không thoát được.
Nhưng Diêu Thời nói với Vương Kị: “Thực ra từ chỗ ở của ta đi ra Nam thành môn, rồi đi theo đường nhỏ mới là nhanh nhất.”
Bây giờ thứ sử phủ của Lương quốc được xây dựng ở phía đông nam bên ngoài Giang Lăng thành. Diêu Thời đơn giản vẽ một con đường nói: “Từ Nam thành môn ra, đến chỗ này thì rẽ đường vào núi, bên trong có một con đường nhỏ, vượt qua nửa ngọn núi là đến địa bàn của Lương quốc các ngươi. Nhưng ở đó có người canh gác. Cái chúng ta cần chính là nơi này thông hành không bị cản trở.”
Vương Kị mắt sáng lên nói: “Vậy bên Sở quốc không có người canh gác sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT